Mọi thủ tục sang tên trước đó trợ lí Từ đã làm xong hết, bây giờ Nhược Vũ chỉ việc ngồi đợi nhân viên đánh máy, đóng dấu vân tay và kí tên nữa là xong.
Nhược Vũ nở một nụ cười đầy cay đắng nhìn cái tên Châu Nhược Vũ được in trên sổ đỏ, rõ ràng là của mình, bây giờ lại đổi tên mình thành tên của người khác nhưng chính mình là chủ sở hữu.
Lâm Nhất Phàm chuyên tâm lái xe, lâu lâu lại đưa mắt nhìn biểu cảm của Nhược Vũ, cô nhi viện Nhân Ái có ý nghĩa gì với cô mà cô lại vui đến như vậy, thiên kim như cô cái gì cũng không muốn chỉ muốn mảnh đất không thể thu lại lợi nhuận này, suy nghĩ của cô thật khác biệt.
Để phá tan không khí trầm lắng này, Lâm Nhất Phàm lên tiếng hỏi.
-Trưa nay em muốn đi ăn ở đâu?
Nhược Vũ giật mình trở về thực tại, cô bỏ giấy tờ vào trong túi, nhìn đồng hồ trên xe đã sắp 13 giờ.
-Gần tới giờ làm việc rồi, nếu bây giờ đi ăn sợ rằng không kịp.
Cô nợ Lâm Nhất Phàm một món nợ, không chỉ nợ tiền mà còn nợ ân nghĩa, cưới nhau hơn ba tháng, anh ta giúp cô nhiều hơn cô nghĩ, nếu như anh ta biết cô đang tính kế đẩy anh trai mình vào tù thì liệu có còn được như bây nữa không?
Lâm Nhất Phàm vẫn chuyên tâm lái xe, môi phun ra một câu bất cần.
-Em là vợ của giám đốc, em vào trễ ai dám khiển trách em.
Nhược Vũ thấy cũng đúng, trưa nay cô vẫn chưa ăn gì, thôi thì ăn xong rồi quay trở lại làm việc cũng không sao.
Hai người họ vào một nhà hàng kiểu Pháp, Lâm Nhất Phàm biết Nhược Vũ là một người có gu ẩm thực cực kì tốt, hắn đã đi ăn ở nhiều nhà hàng, thấy nơi này là tốt nhất đên đặc biệt đưa cô tới ăn.
Bọn họ đặt món xong, trong lúc ngồi đợi Nhược Vũ siết chặt ly cam ép trong tay có hơi ngượng ngùng nói với hắn.
-Cảm ơn anh rất nhiều, tôi không nghĩ anh sẽ giữ lời nhưng hôm nay cô nhi viện Nhân Ái đúng là của tôi rồi, tôi hứa sau này sẽ trả cho anh đủ cả vốn lẫn lời.
Lâm Nhất Phàm nhướng mày, kề sát vào mặt cô nham hiểm nói.
-Nếu em muốn trả tiền thì anh không nhận nhưng nếu là thứ khác thì anh sẵn sàng nhận đủ cả vốn và lời.
-Anh muốn nhận cái gì cơ?
-Món ăn của quý khách đã hoàn thành, chúng tôi xin được phép đặt lên bàn ạ.
Nhược Vũ ngượng ngùng rời ra dựa lưng vào ghế, hai người ngồi hai ghế đối diện nhau mà lại chụm đầu như đang làm chuyện gì mờ ám lắm. Nhân viên phục vụ cũng có hơi khó xử nhưng ở đây là nhà hàng 5 sao, phục vụ chậm trễ sợ khách hàng đánh giá chất lượng phục vụ kém nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Nhất Phàm lau muỗng nĩa cho cô, dạo gần đây hắn đối với cô rất tốt, không biết thế lực nào khiến anh ta thay đổi như vậy.
Bữa ăn kết thúc sớm, bọn họ về lại Lâm Thị, lúc Nhược Vũ mở cửa bước xuống xe Lâm Nhất Phàm đột nhiên ngăn lại.
-Em đợi một chút.
Cô quay đầu nhìn hắn, thấy hắn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô.
-Sinh nhật vui vẻ.
Nhược Vũ tròn mắt, sao hắn biết hôm nay là sinh nhật của mình, hôm nay hắn tặng cho cô một món quà lớn rồi bây giờ còn chuẩn bị một món quà khác dành cho cô, có phải là trịnh trọng quá rồi không?
Lâm Nhất Phàm thấy cô ngạc nhiên chần chừ không nhận lấy, cũng không có gì lạ, cô và hắn xưa nay như lửa với nước chẳng khi nào hoà hợp, hôm nay đột nhiên nhận được nhiều quà phản ứng như vậy cũng bình thôi.
Lâm Nhất Phàm mở hộp, sợi dây chuyền nhỏ đính kim cương chạy xung quanh các đường ziczac chói loá, kiểu dáng này có lẽ là loại được đặt thiết kế riêng và cũng không hề rẻ.
Hắn chồm qua người Nhược Vũ nhẹ nhàng vén tóc rồi đeo vào cổ cho cô, Nhược Vũ có chiếc cổ cao thon thả, sợi dây chuyền này rất vừa vặn với cô.
Hôm sinh nhật của Châu lão gia, hắn đã để ý thấy cô đeo một sợi dây chuyền bạch kim kiểu dáng cũ, hắn từng nghe nói nhị tiểu thư của Châu gia ít giao tiếp xã hội, tính tình nhút nhát, chẳng mấy khi đi mua sắm vui chơi với bạn bè, những điều trước nghe có vẻ không đúng với cô bây giờ nhưng việc cô ít đi mua sắm là có thật, cũng chẳng bao giờ tiêu tiền hoang phí. Vợ của Lâm Nhất Phàm này đâu cần chịu khổ như vậy.
Trái tim nhỏ bé của Nhược Vũ như muốn nổ tung, tưởng rằng…tưởng rằng đã không còn rung cảm nữa nhưng cảm giác này là gì thế này? Dường như có một mũi tên vô tình nào đó xuyên qua trái tim của cô, hai lỗ tai cứ lùng bùng bởi hơi thở của người đối diện.
-Thích không?
Lâm Nhất Phàm thấy cô ngơ ngơ như kẻ mất hồn, ngón tay hắn khẽ vân vê lọn tóc của cô ôn nhu hỏi. Nhược Vũ sờ lên cổ mình, không phải cô chưa từng có trang sức đắt tiền, cũng không phải chưa từng có người tặng quà cho cô nhưng hình như lần này cô bị đổ gục trước cái tên đẹp trai lắm tiền này rồi. Nhược Vũ như bị thôi miên khẽ gật đầu.
-Đẹp lắm, cảm ơn anh.
Lâm Nhất Phàm hài lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi dặn dò.
-Tối nay bảy giờ gặp em ở nhà hàng Victoria.
Nhược Vũ đơ đơ như người máy, cô gặp nắng nên say hay bị ngã vào hũ thính thế này?
Nhược Vũ về phòng làm việc, tâm hồn cứ lâng lâng như đang ở trên mây, đâu phải lần đầu tiếp xúc với trai đẹp sao mặt cô cứ hừng hừng như mới từ trong lò bước ra, thật khó hiểu.
Nhược Vũ uống một hơi hết hai ly nước, chỉnh lại khuôn mặt tóc tai sao cho gọn gàng rồi đi thẳng lên tầng ba.
-Vào đi.
Nhược Vũ vào phòng Lâm Khải Trạch, hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân màu vàng nhạt cao hơn đầu gối khoảng nửa gang tay, chiếc eo mảnh mai chỉ một cánh tay là ôm trọn. Hai má lúm đồng tiền lấp ló trên khuôn mặt trắng mịn, Lâm Khải Trạch tựa lưng vào ghế tự tɦủ ɖâʍ chính mình.
-Em đến nộp báo cáo.
Nhược Vũ đặt tài liệu trên bàn, Lâm Khải Trạch đứng bật dậy dìu cô ngồi xuống ghế của mình, hắn thích nhất là dáng vẻ nữ soái của cô.
Nhược Vũ cũng không từ chối, cô cầm cây bút trên bàn khoanh tròn những chỗ bất thường trong bản thành phần nguyên liệu.
-Đây là những nguyên liệu có màu sắc hình dáng giống nhau nhưng khác nơi trồng và giá cả hoàn toàn chênh lệch, có lẽ Triệu tổng đã lợi dụng mánh khoé này để trục lợi và cũng có thể các cổ đông trong Trương Thị cũng không hề biết chuyện này.
Lâm Khải Trạch đưa cho cô một ly nước, tặng cho cô một ánh nhìn đầy tán thưởng. Không phải hắn không biết bảng thành phần nguyên liệu đã bị tráo đổi, từ lúc Nhược Vũ nhắc nhở hắn bị lợi dụng thì hắn đã cho người điều tra cũng như phân tích bảng thành thần này, hắn đưa tài liệu này cho cô là để thử xem khả năng của cô như thế nào, kết quả làm hắn cực kỳ hài lòng.
-Em làm tốt lắm, đúng là người anh nhìn trúng có khác, em có muốn cùng anh thay đổi thị trường Trương Thị, biến những lời bình luận tiêu cực kia thành tích cực hay không?
Nhược Vũ cười thầm trong lòng, thời cơ đã tới rồi, đúng như cô nghĩ hắn đang muốn thử cô. Nhược Vũ không vội trả lời mà thư thái dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng nhìn thẳng vào mắt Lâm Khải Trạch nói.
-Em muốn giúp anh trong công việc chứ không muốn giúp anh níu kéo kỉ niệm về bị hôn phu quá cố. Đừng xem em là công cụ để tiêu khiển.
Bạn đang đọc truyện tại đây