Lâm Nhất Phàm và Nhược Vũ về đến Lâm gia đã là 9 giờ tối. Lâm phu nhân nghe tiếng động cơ xe nên chạy ra sân đón, bà dắt Nhược Vũ vào nhà, còn con trai thì để mặc hắn kéo vali.
-Sao hai đứa về sớm thế, mẹ còn tưởng ngày mai hai đứa mới về cơ.
Nhược Vũ ngồi xuống sofa đón lấy ly nước từ tay Lâm phu nhân, cô lén nhìn Lâm Nhất Phàm một cái rồi mỉm cười tìm đại một lý do chống chế.
-Chồng con nói giường ở đó không êm bằng ở nhà, với lại con nôn nóng về nhà tặng cho mẹ cái này, không biết mẹ có vừa ý không.
Nhược Vũ mở vali lấy ra một cái hộp nhỏ lễ phép đưa bằng hai tay cho Lâm phu nhân. Bà không thiếu đồ hiệu, cũng không thiếu người tặng quà nhưng đây là món quà đầu do con dâu tặng nên bà rất hào hứng.
Lâm phu nhân lấy từ trong hộp một chiếc khăn quàng cổ thổ cẩm được dệt tỉ mỉ, dù được thiết kế bằng thủ công nhưng chất lượng không thua kém gì những thương hiệu đắt tiền.
-Đẹp quá, nhìn xem có con dâu thật tốt, mẹ cảm ơn con nha.
Lâm phu nhân vừa đá mắt với Lâm Nhất Phàm vừa tươi cười với Nhược Vũ, lần này bà cưới con dâu lại hời một đứa con gái rồi.
Lâm Nhất Phàm nhìn mẹ chồng nàng dâu ríu rít không ngừng dù đã gần mười giờ đêm, hắn buồn chán đứng lên chuẩn bị về phòng, nhưng bước chân còn chưa bước được quá nửa thì Lâm phu nhân đã gọi lại.
-Chờ đã, hai đứa có chụp ảnh mang về không?
Lâm Nhất Phàm đứng hình, hắn quay qua nhìn Nhược Vũ, ánh mắt mang theo vạn phần trách móc, giờ phải giải thích làm sao đây? Nếu cô không về sớm thì bây giờ đâu có khó xử như vậy.
Đột nhiên Nhược Vũ bẽn lẽn cười rồi lấy điện thoại của mình ra, Lâm Nhất Phàm nhìn theo từng nhất cử nhất động của cô không rời, hắn biết cô có nhiều mưu mẹo nhưng chuyến đi lần này giữa hai người không có tấm ảnh nào chụp chung cả.
Nhược Vũ đưa tấm ảnh trước mặt cho Lâm phu nhân xem miệng khẽ cong lên như một búp hoa mới nở.
-Tụi con mãi đi chơi mà quên chụp ảnh nhưng may là đã kịp ghi lại khoảnh khắc này trước khi trở về, mẹ xem anh ấy có buồn cười không.
Lâm phu nhân trố mắt nhìn con trai mình nằm dài trên sofa đắp mặt nạ, còn con dâu thì ở kế bên tươi cười, như thế này mới giống một cặp vợ chồng son thật sự chứ. Lại nói con trai của bà trước giờ thô lỗ cộc cằn, làm sao có thể chịu hưởng ứng mấy trò này, đúng là lấy vợ về đã thay đổi rồi.
Lâm Nhất Phàm thấy mẹ mình cười khúc khích cả buổi, hắn cũng tò mò muốn biết là bà đang xem cái gì, hắn bỏ vali vòng ra sau sofa nhìn trong điện thoại của Nhược Vũ.
Cô ta chụp bức ảnh này lúc nào vậy? Lâm Nhất Phàm nhớ lại hôm ấy Nhược Vũ ném mặt nạ của mình vào mặt hắn, vì phận ở nhờ nên hắn lặng im để có chỗ ngủ, hành động đắp mặt nạ của hắn chỉ là thức thời, vậy mà nhân lúc hắn ngủ say lại lén chụp ảnh cùng hắn. Hừ… ngưỡng mộ tôi lắm chứ gì, đồ cơ hội.
Khuôn mặt tự cao của Lâm Nhất Phàm hiện giờ làm Nhược Vũ muốn đấm cho hắn một phát, cô vừa cứu cho hắn một mạng đó, đã không biết ơn còn làm vẻ mặt đáng ghét đó cho cô xem.
Lâm phu nhân thấy được cái cần thấy rồi liền lùa hai người họ về phòng, bức ảnh này còn hơn cả trăm tấm cảnh kề vai bá cổ khác nhưng chưa chắc đã là thật, đêm nay xem ra bà có thể ngủ ngon rồi.
Cửa phòng vừa đóng, Lâm Nhất Phàm liền lên tiếng dè bỉu.
-Tôi không biết là cô Châu đây hâm mộ tôi như vậy, lúc tôi ngủ còn lén lút chụp chân dung của tôi, xem ra trong điện thoại của cô có nhiều ảnh của tôi lắm nhỉ.
Cái tên điên này nói cái gì vậy, cô là phòng ngừa trường hợp không chụp được ảnh nên mới chụp trước tấm ảnh này để sẵn, không ngờ là cần dùng đến nó thật, cô nhếch môi cãi lại.
-Anh mắc bệnh tự luyến à, nói mà không biết ngượng.
Nhược Vũ lườm hắn rồi ngã xuống chiếc giường quen thuộc, không biết từ bao giờ cô thấy chiếc giường này lại thoải mái như chính giường của mình vậy.
Lâm Nhất Phàm cũng ngả lưng xuống sofa, nhớ lại lúc nãy Nhược Vũ nói hắn thấy giường ở khách sạn không êm ái bằng ở nhà, đúng rồi sofa ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà thật, đồ bốc phét.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, được một lúc Lâm Nhất Phàm nghe tiếng bước chân hướng tới chỗ của mình, hắn nằm im không mở mắt.
-Lâm Nhất Phàm, anh ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời Nhược Vũ ngồi xổm xuống bên dưới sofa gọi tiếp.
-Tôi biết là anh chưa ngủ đừng có giả vờ nữa.
Lâm Nhất Phàm vẫn không có phản ứng gì, Nhược Vũ vẫn kiên trì nói tiếp.
-Anh giúp người thì giúp cho trót có được không, ngoài việc cho tôi vay tiền nếu anh có thể ra mặt giúp tôi mua luôn cô nhi viện Nhân Ái, tôi sẽ mang ơn anh suốt đời.
Hiện giờ cô vừa không có tiền vừa không có quan hệ, miếng đất đó đã có người đặt cọc rồi. Bây giờ cô có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được, người làm ăn họ rất trọng chữ tính và cậu ba của cô cũng không ngoại lệ.
Lâm Nhất Phàm thình lình mở mắt, hắn giương đôi mắt đen láy nhìn Nhược Vũ.
-Cô đừng có được voi đòi tiên. Nếu tôi vừa bỏ tiền vừa bỏ sức vậy thì tại sao tôi phải giúp cô làm gì, trực tiếp sang qua tên của tôi có phải thiết thực hơn không?
Hắn vẫn không hiểu tại sao cô lại nhất quyết phải mua cô nhi viện đó, nếu như chỗ đó bị giải tán, thì những đứa trẻ cũng sẽ được phân bổ ra những cô nhi viện khác. Cô cứ yên ổn làm tiểu thư của Châu gia không phải tốt hơn sao?
Nhược Vũ thở dài, biết thế nào hắn cũng từ chối nhưng cô được một cái mặt dày không bỏ cuộc.
-Anh làm phước giúp tôi một lần thì sau này cuộc sống của anh nhất định sẽ gặp nhiều vận may, con cháu đầy đàn, còn lấy được người trong mộng. Tôi hứa sẽ không làm phiền đến anh nữa.
Cái miệng dẻo của cô đúng là không ai bằng, Lâm Nhất Phàm xoay người quay nhìn cô hỏi.
-Con cháu đầy đàn sao? Cô chẳng những muốn vay tiền của tôi, còn muốn sinh con cho tôi nữa à?
Nhược Vũ nhíu mi thầm chửi “đồ vô lại” nếu không phải đang ở kèo dưới ba chữ này cô nhất định sẽ chửi thành tiếng nhưng bây giờ cô nhịn.
-Tôi chỉ muốn chúc phúc cho anh và người con gái của anh sau này thôi. Anh giúp tôi lần này đi, bây giờ tôi chỉ biết tin một mình anh thôi.
Lâm Nhất Phàm không rời mắt nhìn cô, chẳng phải lúc nào cũng luyên thuyên là sẽ không bao giờ ly hôn sao, sao bây giờ lại hớn hở chúc phúc cho hắn và người sau này rồi. Nói cô là kẻ hai mặt quả không sai nhưng mà cô là một tiểu thư con nhà giàu chính hiệu, thiếu gì những mối quan hệ mà bây giờ lại chịu hạ mình nhờ hắn giúp.
-Cô tin tôi vậy sao?
Nhược Vũ không chần chừ gật đầu, dù trước đây tiếp xúc không nhiều và tính cách của hắn có hơi biếи ŧɦái nhưng cô tin chắc về độ nham hiểm hắn còn thua xa anh trai của mình nên tin tưởng hắn cũng không có gì là sai, ít nhất là đối với chuyện mua bán bằng tiền này.
-Dù sao anh cũng đáng tin tưởng hơn những người ngoài kia.
Tự nhiên trái tim của Lâm Nhất Phàm hẫng đi một nhịp, cô nói hắn đáng tin tưởng hơn những người ngoài kia sao?
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.