Nhược Vũ ngâm mình trong bồn tắm một lúc rồi trở ra, vốn dĩ hắn đi với ai thì liên quan gì tới cô, không biết tại sao cô lại thấy khó chịu như vậy làm gì.
Lâm Nhất Phàm trở về phòng tâm trạng cực kỳ phức tạp, hắn nằm dài ra giường nhớ tới khuôn mặt giận dữ của Nhược Vũ, hắn cũng không phải lần đầu hôn cô, những lần khác cô cũng không phản ứng dữ dội như hôm nay, không biết tại sao lần này cô lại tức giận đến như vậy?
Đang suy nghĩ miên man thì có người bấm chuông cửa, hắn biết chắc chắn là Giai Kỳ nên nhanh chóng ra mở cửa. Giai Kỳ bước vào, gương mặt xinh đẹp u sầu thấy rõ, cô ngồi xuống giường đôi mắt rưng rưng sắp khóc tới nơi.
-Nhất Phàm, em lại làm cho anh khó xử rồi, em không biết đó là vợ của anh nhưng anh tin em đi em không hề kiếm chuyện với chị ấy.
Lâm Nhất Phàm chọn ngồi xuống sofa thay vì ngồi bên cạnh Giai Kỳ, hắn ấn hai bên thái dương nhắm mắt lại mệt mỏi, hôm nay hắn làm cho hai người con gái khóc vì hắn nhưng mà hắn không biết làm cách nào để dỗ dành họ cả.
Giai Kỳ đơn độc ngồi một mình trên giường, có phải lúc này hắn nên lại gần an ủi cô rồi làm vài chuyện ngoài lề gì đó hay không. Cô thầm lườm hắn một cái rồi tìm tới sofa.
-Anh à, chị ấy chắc hẳn đang giận lắm.
Giận, đúng vậy hẳn cô ấy đang giận hắn lắm, mà giận vì chuyện khác. Nếu như chọn giữa Nhược Vũ và Giai Kỳ để dỗ dành thì chắc chắn hắn sẽ chọn Giai Kỳ vì cô mềm yếu hơn bà cô đanh đá đó.
Lâm Nhất Phàm muốn Giai Kỳ thôi tự trách mình nên hạ giọng nói thật chuyện hôn nhân của mình cho cô biết.
-Anh và cô ấy chỉ kết hôn để ba mẹ hai bên vui lòng chứ sự thật không có tình yêu.
Cô và hắn ở cùng một chỗ cứ như lửa với nước thì làm sao có tình cảm với nhau được, hơn nữa người hắn yêu lại là người đang ngồi trước mặt. Lâm Nhất Phàm ngước lên nhìn Giai Kỳ, dung mạo hơn người, hiền lành tốt bụng nhưng… có phải là thiếu cái gì đó không?
Lần đầu tiên Lâm Nhất Phàm thấy hoang mang như vậy, trước đây mỗi lần nghĩ tới Giai Kỳ là hắn luôn muốn được ở gần cô mọi lúc. Nếu cô đồng ý sớm hơn thì dù mẹ hắn có ngăn cản, hắn cũng bất chấp mà rước cô về làm mợ ba của Lâm gia.
Còn bây giờ tuy ước muốn đó vẫn còn nhưng mỗi lần cô chạm vào hắn, hắn lại không thấy gì là hạnh phúc, hay muốn đáp lại. Đổi lại là Nhược Vũ hắn càng muốn chiếm hữu hơn. Hắn thật sự điên rồi.
Giai Kỳ nghe từ miệng Lâm Nhất Phàm thốt ra mấy từ hôn nhân không có tình yêu mà sướng rơn cả người, nói như vậy cũng có nghĩa là cô cũng không cần phải lo lắng tới Châu tiểu thư đó nữa. Cô nép vào vai hắn tươi cười nũng nịu.
-Nếu cả hai đã không có tình yêu vậy sao chị ấy còn kiếm chuyện với em, làm em xấu mặt chết đi được.
-Cô ấy không xấu tính đến vậy đâu.
Lâm Nhất Phàm nói xong lại thấy mình nói hơi thừa, nói như vậy chẳng khác nào nói Giai Kỳ đặt điều nói xấu Nhược Vũ nhưng hắn thấy cô ấy cũng không giống loại người đi gây chuyện. Với mẹ hắn cô ấy rất biết cách làm bà vui, nhắc tới mẹ của mình hắn mới chợt nhớ ra mình còn nhiệm vụ chụp ảnh chung với Nhược Vũ.
-Anh hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, tối nay chúng ta cùng ăn tối với nhau nha.
Chuyện chưa nói xong Lâm Nhất Phàm lại muốn đuổi người, Giai Kỳ không vui nhưng cũng không thể làm gì khác đành ra ngoài trước. Có phải cô nhìn lầm không, hắn ta không bảo vệ cô mà đang dung túng cho Châu tiểu thư kia?
Lâm Nhất Phàm thở dài một hơi rồi nằm xuống định chợp mắt một chút thì điện thoại reo, là trợ lí của hắn gọi tới.
-Lâm tổng, anh trai của anh hôm nay trích một khoản tiền lớn để đầu tư vào một thị trường mới, đó là mỹ phẩm của Trương thị.
Nghe Từ Khôn báo cáo hoạt động của công ty trong lúc hắn đi vắng, hắn cũng không có phản ứng gì nhưng chị dâu đã mất rồi, Trương Thị không có người dẫn dắt vẫn hoạt động tốt sao? Hay anh trai hắn là muốn vực dậy chút kỉ niệm còn lại của người vợ chưa cưới xấu số, nếu còn nhớ tới người cũ, sao ánh mắt mỗi lần nhìn thấy em dâu lại sáng rực lên như vậy?
-Được rồi, cậu làm việc đi, hai ngày nữa tôi sẽ trở về.
Tắt điện thoại Lâm Nhất Phàm nằm xuống giường ngủ, đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn hắn được ngủ trên giường, cảm giác có hơi lạ.
Tối đó Lâm Nhất Phàm và Giai Kỳ xuống nhà hàng của khách sạn để ăn tối, hắn tìm thử xung quanh nhưng không có bóng dáng của Nhược Vũ đâu, cả buổi hắn ăn qua loa cho xong rồi than mệt muốn về phòng nằm nghỉ.
Lâm Nhất Phàm không về phòng, hắn đứng trước phòng số 1420 bấm chuông. Nhược Vũ mở cửa thấy hắn thì định đóng cửa lại nhưng Lâm Nhất Phàm nhanh tay dùng mũi giày chặn cửa rồi ung dung bước vào trong.
Nhược Vũ khoanh hai tay trước cửa lườm hắn lên giọng.
-Tới đây làm gì?
Lâm Nhất Phàm đứng ở giữa phòng mặt dày lên tiếng.
-Tới chụp ảnh, cô chọn chỗ nào đẹp một chút làm cho xong việc đi.
Vốn dĩ chuyện này cũng không cần làm gấp nhưng tự nhiên vô phòng người ta mà không có lý do gì thì cũng hơi ngại.
Nhược Vũ nhíu mi rời cánh cửa đi vào trong, vừa đi vừa nói.
-Tôi là osin của anh chắc, nếu muốn chụp ảnh thì tìm cô gái xinh đẹp đáng yêu của anh mà chụp, tôi không làm.
Nói là không liên quan nhưng nghĩ tới hắn và cô gái kia cô lại bực dọc khó chịu. Đúng là rảnh quá mà.
-Đây là thỏa thuận giữa chúng ta, mong cô Châu đừng quên.
Nhỏ nhẹ chẳng muốn, lại muốn mang sự ràng buộc ra nói mới chịu, hắn ngồi xuống sofa bắt chéo chân đợi cô trả lời. Nhược Vũ trề môi đáp lại.
-Tôi không có quên, nhưng mà tôi thấy Lâm tiên sinh và cô gái kia chụp ảnh sẽ sắc nét hơn, anh có xem qua video ở hộp đêm chưa, hình ảnh mướt rượt. Mà anh cũng thật soái khí nha, không kém gì những nam thần ở trong phim. Ganh tỵ ghê.
Không rõ là cô đang khen hay đáng châm biếm nữa, hắn vẫn chưa xem video đó. Lâm Nhất Phàm mở điện thoại lên xem, đúng là hình ảnh rất chân thật, mẹ hắn mà biết tới video này chắc chắn sẽ đuổi hắn ra khỏi nhà mất.
Nhược Vũ thấy hắn xem lại video, cô cũng chụm đầu lại xem rồi nhếch môi dè bĩu.
-Lâm tiên sinh quả là võ công cao cường, chỉ với một cú đạp đã làm người kia chảy cả máu mồm, thật giỏi, thật giỏi.
Vừa nói cô vừa vỗ tay mấy cái, Lâm Nhất Phàm nhìn vẻ mặt châm biếm cô mà phì cười, đến khi cảm thấy mình thất thố quá hắn dựa vào sofa vờ chỉnh chỉnh lại cổ áo nhướng mày hỏi.
-Cô Châu có hứng thú với chuyện này như vậy… Không lẽ là đang ghen sao?
Nhược Vũ tròn mắt nhìn hắn. Ghen? Cô đâu có rãnh rỗi tới mức đó, hai anh em nhà họ Lâm, tên nào cũng đáng ghét như nhau. Nhược Vũ ngồi xuống ghế đối diện móc điện thoại ra bấm vào giao diện, chọn camera rồi đưa lên trước mặt. Ngón tay trỏ nhỏ nhắn nhẹ móc một cái gọi.
-Nhanh lên, làm cho xong rồi biến đi chỗ khác, anh ở đây đau mắt của tôi lắm.
Bạn đang đọc truyện tại đây