Nhược Vũ về lại Châu gia, phòng khách đã đông đúc hơn buổi sáng. Châu lão gia, Châu phu nhân và con trai cả Châu Vỹ đang nghiêm túc nhìn cô bước vào.
Nhược Vũ bị rùng mình, sao vậy? Có chuyện gì sao?
Châu phu nhân bước ra kéo tay Nhược Vũ ngồi xuống cạnh mình, hồi hộp hỏi.
-Sao rồi, Lâm Nhất Phàm nói thế nào, con không làm gì khiến người ta không vừa ý đó chứ?
Nhược Vũ nhíu đôi mi dài xinh đẹp khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta là mẹ kiểu gì vậy? Con gái đi xem mắt mà chỉ sợ người ta không vừa ý, còn con mình thì sao đây?
Châu Vỹ không kiên nhẫn lên tiếng.
-Con nói với mẹ rồi, nó chẳng làm chuyện gì ra hồn cả, suốt ngày ngơ ngẩn, ngẩn ngơ, Châu gia vì nó mà bị người ta coi thường rồi.
Nhược Vũ trợn mắt nhìn người con trai đang mắng mình, hắn ta chắc chưa đến ba mươi tuổi nhưng có lẽ tính tình chẳng hề dễ chịu, chưa già mà đã khó ưa rồi.
Chỉ có Châu lão gia là không có biểu hiện gì khác biệt nhưng lời nói ra lại vô cùng có trọng lượng.
-Gặp rồi vẫn không muốn kết hôn có phải không?
Lời của Châu lão gia dẫu nghe qua hoàn toàn bình thường nhưng lực sát thương rất cao, nếu như câu trả lời của Nhược Vũ là đúng thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không được yên ổn.
Châu phu nhân thấp thỏm nhìn Nhược Vũ chờ đợi, Châu Vỹ thì tỏ ra chán ghét.
Nhược Vũ không chịu nổi sự bí bách này, ngày ba mẹ của cô còn sống, cô là báu vật, lựa chọn của cô là duy nhất. Nhưng mà Trương Nhược Vũ đã chết rồi, ba mẹ của cô cũng đã qua đời. Bây giờ cô là Châu Nhược Vũ, mà cô gái này cũng thật đáng thương, vì sự cố chấp của những người ngồi đây mà phải chọn cách tự gϊếŧ chết mình, lại đớn đau thay không một ai biết đến sự ra đi của cô ấy ngoài cô.
Nhược Vũ thở dài lười biếng lên tiếng.
-Ai nói con không muốn kết hôn, con muốn lễ cưới diễn ra càng sớm càng tốt.
Châu phu nhân và Châu lão gia hết sức bất ngờ, mới tối hôm qua cô còn khóc lóc một mực từ chối mà sáng nay lại thay đổi nhanh chóng đến vậy. Châu Vỹ không tin nên hỏi lại lần nữa.
-Em nói thật sao?
Nhược Vũ không thích tên này, không có ấn tượng tốt, cô đứng lên chuẩn bị lên lầu, trước khi đi còn nhắn lại một câu.
-Mọi người nói với Lâm gia là con rất thích Lâm Nhất Phàm, lễ cưới diễn ra lúc nào cũng được. Con mệt rồi, đừng làm phiền con.
Nhược Vũ đi một mạch lên phòng, chào đón cô là một chú mèo lông trắng lúc sáng đã gọi cô thức dậy. Nhược Vũ ôm chú mèo lên giường, cô lấy máy tính của Châu Nhược Vũ mở lên kiểm tra một hồi, ở trong này lưu rất nhiều thông tin và hình ảnh.
Vậy ra hai người đàn ông lúc nãy là cha và anh trai của cô, Nhược Vũ vuốt ve chú mèo trong tay, khuôn mặt trở nên trầm buồn.
Cô nhìn bức ảnh của Châu Nhược Vũ đặt ở trên bàn, một cô gái xinh đẹp đang cầm bằng tốt nghiệp đại học, đoá hoa trên tay cũng không rạng rỡ bằng nụ cười của cô. Nhược Vũ vuốt ve khung hình rồi nghĩ, cuộc đời thật bất công với tôi và cô, tôi biết cô không chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng tôi phải nhờ đến đó để trả thù, tôi hứa sẽ trả lại thân xác cô nguyên vẹn nhất, xin lỗi.
Sau khi Nhược Vũ đi lên lầu, Châu phu nhân liền hớn hở gọi điện cho Lâm phu nhân nói rằng con gái mình đã đồng ý chuyện hôn sự. Lâm phu nhân đầu dây bên kia mỉm cười vừa ý, con trai út của bà cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc, hết giờ làm lại chạy tới hộp đêm qua lại với hạng con gái không đứng hắn khiến bà rất đau đầu. Biết Châu gia có nhị tiểu thư nết na lại xinh đẹp, bà liền gợi ý mối hôn sự này với Châu phu nhân.
Sợ con gái nhà người ta chê con trai mình cộc cằn, thô lỗ nhưng không ngờ con bé lại đồng ý. Vốn dĩ hai nhà sẽ sắp xếp gặp mặt nhau để bàn đến chuyện cưới xin nhưng con dâu cả của bà lại xấu số qua đời, bà đau lòng khôn xiết. Con dâu cả chưa tổ chức lễ cưới đã chết, thi thể còn chưa chôn cất xong xuôi đã chuẩn bị rước con dâu mới thì thật tội nghiệp cho linh hồn của con bé nơi chín suối.
Lâm phu nhân hẹn Châu phu nhân qua đám tang của con dâu cả sẽ tổ chức một bữa tiệc để hai gia đình gặp gỡ nhau rồi gác máy.
Hai gia đình sắp làm thông gia, con dâu cả bên đó chẳng may qua đời, theo lễ nghĩa nhà họ Châu cũng nên thắp một nén hương.
Chiều hôm ấy Nhược Vũ theo người nhà lên xe dự đám tang của chính mình. Cô hồi hộp đến nổi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Chiếc xe dừng tại nhà tang lễ, thi thể của cô vì đã không còn nguyên vẹn nên được hoả táng rồi bỏ trong hủ đựng tro cốt, kế bên là di ảnh của cô, bức ảnh do chính Lâm Khải Trạch chụp cho cô lúc cả hai đi đăng ký kết hôn. Cô mặc áo sơ mi màu trắng, mỉm cười hạnh phúc, lúc ấy cô đâu ngờ rằng, tấm ảnh trong ngày trọng đại ấy lại là hình thờ của mình.
Khắp nơi hai màu trắng đen thật tang thương, Lâm Khải Trạch ngồi lặng lẽ dưới góc bàn, hai hốc mắt sưng đỏ, ai nhìn vào cũng xót thương cho hắn.
Nhược Vũ căm phẫn nhìn Lâm Khải Trạch đang diễn trò đau khổ qua lớp kính đen, hàm răng giày vò môi cô đến bật máu.
Một phóng viên đến hỏi Lâm Khải Trạch.
-Lâm tổng, anh có biết nguyên nhân tại sao cô Trương tự sát không?
Lâm Khải Trạch khóc nấc lên, ôm di ảnh của cô vật vã.
-Ba mẹ Nhược Vũ mới mất, đã kích quá lớn đối với cô ấy, tôi đã luôn nói rằng cô ấy còn có tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi, váy cưới cũng đã chọn rồi. Nhược Vũ sau em lại bỏ anh mà đi như vậy, Nhược Vũ.
Lâm Khải Trạch gào khóc dữ dội, khiến ai nấy đều cảm thấy đau lòng, Lâm phu nhân hai mắt đỏ hoe tiến tới ôm hắn vỗ về.
Nhược Vũ nhếch môi khinh bỉ, tai nạn của cô vậy mà lại được kết luận rằng là do tự sát, Lâm Khải Trạch, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền để biến cái chết của tôi thành nơi để anh trổ tài diễn xuất. Cô tiến tới thắp cho mình một nén nhang, thề với di ảnh của mình rằng.
“Trương Nhược Vũ, bản thân cô ngu xuẩn nên mới bị lừa, thân xác kia xin gửi xuống hoàng tuyền, linh hồn này từ nay sẽ sống thật tốt, phải khiến tên cầm thú kia trả giá gấp vạn lần.”
Nhà họ Châu chuẩn bị ra về thì Lâm phu nhân kéo tay Lâm Nhất Phàm chạy ra, bà đẩy con trai ra phía trước rồi gọi Nhược Vũ.
-Tiểu Vũ con đừng về vội, để Nhất Phàm đưa con đi dạo một vòng rồi về sau cũng không muộn.
Lâm Nhất Phàm khó chịu ra mặt, hắn nhìn mẹ mình không thỏa hiệp.
Lâm phu nhân ghé vào tai con trai đe doạ.
-Nếu con không đi, mẹ sẽ cho san bằng hộp đêm đó ngay lập tức.
Lâm Nhất Phàm trợn mắt, trước nay mẹ hắn chưa hề nói lời thừa, bà nói làm thì nhất định sẽ làm.
Châu phu nhân nghe Lâm phu nhân gợi ý thì vui vẻ bỏ con gái lại, rồi cả nhà ba người mau chóng lên xe chạy mất.
Nhược Vũ có cảm giác như bị “đem con bỏ chợ” cô thở dài tiến tới chỗ Lâm Nhất Phàm.
Hắn đã không có ấn tượng tốt với cô, nay cô còn mặt dày bước tới. Nếu như không vì mẹ hắn đe doạ thì hắn sẽ một quyền mà hạ gục cô vì đã cho hắn mất mặt ngày hôm đó.
Lâm Nhất Phàm bực dọc đi lấy xe, Nhược Vũ cũng chẳng e thẹn mà mở cửa bước vào.
Lâm Nhất Phàm đạp ga chạy băng băng trên đường như đang đua xe tốc độ, Nhược Vũ trừng mắt, hai tay ôm chặt dây an toàn la lên.
-Anh bị điên rồi sao, không muốn sống nữa à?
Lâm Nhất Phàm phớt lờ cô, tiếp tục đạp ga hết số, hắn chạy nhanh đến nỗi xe của hắn còn về tới Châu gia trước một nhà ba người kia.
-Xuống xe.
Lâm Nhất Phàm lạnh lùng lên tiếng, hắn ta vì không muốn cô thở chung bầu không khí với mình nên mới bất chấp mà lao xe như tên lửa.
Nhược Vũ bị chóng mặt, cô dựa vào ghế hít lấy hít để không khí, cái tên điên này, muốn thử cảm giác mạnh thì thử một mình còn lôi cô theo. Nhược Vũ không còn sức trách mắng hắn, cô mệt mỏi mở cửa xe bước xuống. Nhưng mà cửa xe không mở được.
Nhược Vũ ngước mặt nhìn hắn khó hiểu, hắn không hề nhìn cô lấy một lần lạnh tanh lên tiếng.
-Mẹ tôi nói cô đã đồng ý chuyện hôn sự, mặt cô bị dày à, hay lỗ tai bị thiểu năng mà nói không hiểu, nói cho cô biết, tôi đã có người trong lòng rồi, đừng ôm mộng tưởng nữa, tối nay bảo mẹ cô gọi điện cho mẹ tôi hủy hôn đi.
Nhược Vũ khó chịu nhìn thái độ coi thường người khác của hắn. Nói chuyện với con gái mà cộc cằn như vậy sao. Nhược Vũ bây giờ không còn là Nhược Vũ của ngày xưa nữa, định bắt nạt tôi à, hết anh trai cậu giờ đến cậu sao.
Nhược Vũ chồm người qua gần hắn, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nũng nịu nói.
-Nhất Phàm à, đời này em nhất định phải lấy được anh.
Cô muốn làm hắn tức chết, nhân lúc hắn không để ý, cô nhấn nút mở cửa xe nhanh chóng leo xuống.
Lâm Nhất Phàm định bước xuống xe đuổi theo thì xe của Châu phu nhân về tới. Thấy xe của Lâm Nhất Phàm đậu trước cổng, còn Nhược Vũ sắp bước vào nhà, Châu phu nhân nhanh chóng xuống xe bắt lấy tay con gái hỏi han.
-Sao rồi, hai đứa đã nói gì?
Nhược Vũ ngước nhìn Lâm Nhất Phàm ngồi trong xe, cô nở nụ cười gian xảo, cố ý nói lớn để hắn cũng nghe thấy.
-Anh ấy nói là rất thích con. Mẹ à con nghĩ giữa chúng con là duyên phận do ông trời sắp đặt rồi.
Lâm Nhất Phàm bặm môi trợn má, cái thể loại gì vậy, nói đến như vậy mà vẫn mặt dày sao. Hắn tức tối quay xe đi mất, hắn tức giận đến nỗi môi giống như bị thiếu canxi, giật giật lên vài cái.
Bạn đang đọc truyện tại metruyenhot