Lâm Nhất Phàm đối với Nhược Vũ không chỉ là chồng mà còn là ân nhân, một hiệp sĩ dang rộng áo choàng bao bọc lấy cô qua từng sóng gió, cô không chỉ yêu anh mà còn vạn phần cảm kích, anh biết rõ những gì cô sắp làm nhưng chưa từng chê trách cô, cũng không hận cô ban đầu đã lợi dụng anh.
Lâm Nhất Phàm tựa cằm lên đỉnh đầu của Nhược Vũ, cô nhỏ bé trong vòng tay của hắn, mong sau này khi dẹp bỏ hết hận thù rồi, nụ cười của cô sẽ không còn bị kẻ nào làm vẩn đục nữa.
Sáng hôm sau Lâm Nhất Phàm rời khỏi nhà từ sớm, Nhược Vũ cũng nối bước đi sau, cô ngồi trên xe kết nối điện thoại với Lâm Khải Trạch hẹn gặp mặt, cô biết bây giờ đi gặp hắn sẽ rất nguy hiểm nhưng hắn bây giờ cũng cần một người “cạnh bên an ủi.”
Lâm Khải Trạch hẹn cô tới biệt thự riêng của mình, ban đầu cô có chút chần chừ nhưng vẫn quyết định đi tới đó.
Hắc Minh mở cửa cho cô vào trong, Lâm Khải Trạch ngồi ở phòng khách, tay châm thuốc liên tục, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, khuôn mặt hắn phờ phạc đến tội nghiệp. Nhược Vũ đứng trước ngưỡng cửa nhìn quanh một hồi rồi mới bước vào trong.
-Anh không được khỏe sao?
Lâm Khải Trạch ngửa ra đằng sau liếc mắt nhìn cô, miệng phun ra một vòng khói cười cợt.
-Thấy tôi như thế này em có vui không, chồng của em thắng rồi, còn ngồi trên đỉnh vinh quang, em cùng nó lừa tôi cảm giác ấy tuyệt vời lắm có phải không?
Lâm Khải Trạch không ngờ có một ngày mình lại động lòng với một cô gái nhưng cô ta lại nửa thật nửa đùa vui hắn hết lần này đến lần khác. Lúc hắn thất thế lại tới đây cười vào mặt hắn.
Nhược Vũ không vội phản bác, cô mở túi xách lấy ra một cọc tiền đặt lên bàn cho Lâm Khải Trạch.
-Em nghe nói tài khoản của anh bị đóng băng rồi, Khải Trạch, đừng làm khổ bản thân nữa, em sẽ luôn ở phía sau anh, đợi Lâm Nhất Phàm lơ là em sẽ giúp anh lật ngược tình thế lấy lại Lâm Thị.
Lâm Khải Trạch nhìn cọc tiền trên bàn rồi ngước lên nhìn Nhược Vũ, không biết tức giận từ đâu kéo tới hắn đưa tay ném mạnh cọc tiền xuống đất rồi chỉ vào mặt cô lớn tiếng.
-Châu Nhược Vũ, cô đang thương hại tôi sao, tôi cần cô thương hại à? Nếu cô thật sự quan tâm tới tôi thì đã sớm ly hôn với Lâm Nhất Phàm để về với tôi rồi, đừng diễn kịch nữa.
Nhược Vũ biết thế nào cũng bị mắng, cô cố nặn ra vài giọt nước mắt bước tới bên cạnh Lâm Khải Trạch nắm lấy tay của anh ta.
-Khải Trạch, anh phải tin em, nếu như bây giờ em ly hôn với Nhất Phàm để đến với anh thì có phải anh đã rối càng thêm rối không. Em đọc hết tin tức trên mạng rồi, họ đều đang chửi mắng anh. Khó khăn lắm em mới lẻn tới đây gặp anh được, anh xem hôm qua em còn bị Lâm Nhất Phàm đánh.
Nhược Vũ kéo tay áo lên cho Lâm Khải Trạch thấy vết bầm trên tay mình, thật ra vì tối qua cô và Nhất Phàm làm mạnh quá nên cánh tay cô va vào bồn tắm, vì đang lúc hưng phấn nên cô không thấy đau, sáng nay thay đồ mới thấy bầm một khoảng lớn, nhìn giống y như bị hành hung vậy.
Lâm Khải Trạch nhìn cánh tay trắng nõn bị vết bầm kia làm xấu xí, hắn kéo cô ngồi xuống gọi Hắc Minh.
-Đi lấy thuốc trị sưng tới cho tôi.
Hắc Minh ba chân bốn cẳng chạy đi lấy thuốc, Lâm Khải Trạch lấy thuốc nhẹ nhàng thoa lên cánh tay Nhược Vũ cho máu bầm mau tan đi. Vừa nãy hắn còn rất dữ tợn bây giờ lại ôn nhu như một con cừu mà con cừu này có cái sừng thiệt to. Nhược Vũ cười thầm trong lòng, ngu như vậy sao còn đi gϊếŧ người.
-Nó thường xuyên đánh em lắm sao?
Lâm Khải Trạch vuốt tóc cô đau lòng hỏi.
Nhược Vũ xin lỗi Lâm Nhất Phàm 9 lần trong miệng rồi mới trả lời.
-Đúng vậy, từ lúc đi Hoa Đô về lúc nào anh ta cũng gây khó dễ với em, còn cấm em đi ra ngoài. Khải Trạch à, em không muốn sống với anh ta nữa, anh mau thu xếp xong chuyện này rồi đón em đi, biệt thự nhà họ Trương đứng tên của em rồi, sau này chúng ta về đó ở nhé.
Lâm Khải Trạch bị những lời này làm cho mềm lòng, hắn bây giờ khó trăm bề khó, chỉ có cô là còn ở bên cạnh hắn, không dễ dàng gì tìm được một người như cô. Lâm Khải Trạch nâng mặt Nhược Vũ gật đầu.
-Anh hứa với em, sẽ sớm rước em về làm vợ.
Tỉ tê một hồi Nhược Vũ đứng lên ra về, Lâm Khải Trạch còn muốn níu kéo cô ở lại nhưng tình cảnh bây giờ thật không dễ dàng gì.
-Khải Trạch, anh giữ gìn sức khỏe, em sẽ lại tới thăm anh.
-Anh chờ em.
Nhược Vũ đi rồi, Lâm Khải Trạch ngồi xuống sofa trằn trọc bởi những mối suy nghĩ miên man, biệt thự Trương gia trước đây là của Trương Nhược Vũ, sau đó thì Triệu Phi nắm, bây giờ là của Nhược Vũ, nếu bị điều tra tới thì tài sản đó cũng không tịch thu được, vậy thì cổ phần Trương Thị nếu sang tên cho Châu Nhược Vũ thì có phải sẽ không mất đi không?
Nhược Vũ lên xe, chạy được một đoạn khá xa cô dừng lại xịt cồn khử trùng khắp cơ thể mình, đồ hèn hạ, nếu không phải vì cổ phần Trương Thị, thì còn lâu cô mới để hắn chạm vào người mình.
“Rầm.”
Nhược Vũ còn chưa kịp khởi động xe thì chiếc xe phía chạy ngược làn đường đâm thẳng vào mui xe của cô, Nhược Vũ trợn mắt nhìn rõ ràng nụ cười nửa miệng của Giai Kỳ trong chiếc xe trước mặt, máu chảy ướt đỏ trán của cô, ý thức trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh.
Giai Kỳ lùi xe của mình lại nhoẻn miệng cười cay độc, dám giành đàn ông với tôi thì kết cục sẽ như thế này. Giai Kỳ còn đâm thêm một cái thật mạnh đẩy xe của Nhược Vũ thêm một đoạn nữa rồi mới rời đi, để lại một mình Nhược Vũ máu chảy đầm đìa trên đường quốc lộ.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.