Cửa phòng vẫn chưa đóng, gió lạnh cuốn theo bông tuyết từ bên ngoài tràn vào theo, dù lò than vẫn cháy rất to nhưng Tề Thương đứng ngay đầu hồi vẫn cảm thấy lạnh.
Gã xoa tay chạy tới đóng cửa, lại xoa tay chạy về, nói: “Thế tử, giấc trưa này người ngủ lâu thật đấy.”
Từ sớm ngủ tới tận khi trời đã tối mịt, buổi tối có còn ngủ được nữa không đây?
Bùi Chất ngồi trên ghế khắc hình chim Ưng trên gỗ Huỳnh Đàn sau thư án, khuỷu tay hắn chống lên tay cầm của ghế, ngước mắt nhìn Tề Thương, lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì.”
Tế Thương: “Vâng?” Ấy ấy ấy, quá đáng rồi nhé, lẽ nào hắn nói không đúng sự thật hay sao?
Sở Hốt đứng ở một bên dùng ánh mắt nhân từ với thiểu năng nhìn hắn, Tề Thương lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, cứng đầu cứng cổ lườm lại nàng.
Ngón tay Bùi Chất hơi cong lại gõ nhịp: “Nhìn ngươi phấn chấn như thế, chắc hẳn chuyện ta dặn dò đã có kết quả rồi?”
Nghe hắn nói tới chuyện chính sự, Tề Thương và Sở Hốt tạm thời đặt những ân oán cắt mãi cũng không đứt mà cứ động vào càng loạn hơn giữa hai người sang một bên.
“Đúng vậy, thuộc hạ đã tra ra được tiền căn hậu quả nên sắp xếp ra đây rồi.
Sự việc xảy ra đã nhiều năm, mặc dù không thể đảm bảo mọi thứ đều đúng được xác nhận nhưng cũng chắc được tám chín phần mười.”
Hắn lấy một xấp giấy đã gấp gọn từ trong vạt áo ra, trải lên thư án, nói: “Đều ở đây ạ.”
Bùi Chất nhẹ đáp lại.
Tổng cộng có khoảng mười tờ giấy, hắn đều xem kỹ từng tờ, đến tờ cuối cùng giữa trán hắn cũng ẩn chứa suy nghĩ âm trầm, trong mắt lại càng tràn đầy hứng thú.
Tỳ nữ ti hầu cúi mắt mài mực, hắn bắt đầu mở tấu chương trắng ra, trầm ngâm giây lát mới vươn tay lấy bút lông quen dùng trên giá bút.
Tính đi tính lại cũng đã đến lúc giải quyết chuyện này rồi.
Định Vương điện hạ vừa mới kiêm quản Đại Lý Tự, danh vọng còn đang rất cao, vẫn nên thêm cho hắn ta chút gió sương mưa tuyết mới có thể xứng với cảnh đẹp ngày đông này chứ.
Đầu bút lông chấm mực đặt lên trên giấy, từng hàng chữ rồng bay phượng múa, như uốn như lượn.
Tề Thương và Sở Hốt quay lại nhìn nhau, cả hai đứng yên bên cạnh, không ai lên tiếng.
Trong đêm lạnh rét thấu xương, bàn tay lộ ra ngoài cũng như tê cứng, Thanh Đan bưng theo bát cháo từ phòng bếp riêng, nhẹ bước đi vào.
Nàng ấy đứng lại bên bếp lò để xua đi hết khí lạnh bên ngoài mới vén rèm bước vào gian trong.
Thanh Đan dâng bát sứ vân ngọc nổi đựng cháo Bích Canh đặt bên hộc thấp đầu giường.
Nhìn thấy Ninh Hồi vẫn lười biếng nằm trên giường không động đậy, đầu mày còn nhíu nhẹ mang theo dáng vẻ chẳng hề có tinh thần, Thanh Đan bèn nửa quỳ bên giường, hỏi: “Thiếu Phu nhân có phải người không khỏe ở đâu không? Hay là, hay là… nô tỳ mời một nữ đại phu đến xem cho người nhé?”
Ninh Hồi lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Vậy người ăn một chút cháo được không?” Thanh Đan bưng bát cháo tới bên mặt nàng, nói: “Nô tỳ bón cháo cho người.”
Tay chân nàng lành lặn cũng chẳng tiện gọi người khác bón đồ ăn, Ninh Hồi chống tay ngồi dậy vươn người đỡ lấy bát cháo.
Trong phòng khí ấm tràn ngập, kể cả đang ngồi dậy nàng cũng không cảm thấy lạnh.
Ninh Hồi dựa vào gối mềm ăn từng thìa cháo nhỏ.
Thanh Miêu lai bưng đến củ cải chua giòn mà Ninh Hồi thích nhất, nàng ấy liếc nhìn rồi rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt kia nhìn thấy qua lớp áσ ɭóŧ mờ kia trên cần cổ Ninh Hồi từng vệt đỏ nổi bật.
Ninh Hồi mím môi, tự xoa trên cổ mình, kỳ lạ hỏi: “Thanh Miêu, ngươi làm sao thế?”
Thanh Miêu vội trả lời: “Không ạ, không sao ạ.”
Thanh Đan lại đẩy người ra, nắm lấy đôi đũa gắp một miếng củ cải cho Ninh Hồi, nói: “Thiếu Phu nhân đừng để ý nàng ấy.”
Ninh Hồi nhìn theo Thanh Miêu đang chạy những bước nhỏ ra ngoài, tuy trong lòng nàng có nghi hoặc nhưng cũng chỉ đáp lại một tiếng.
Bùi Chất từ bên ngoài vào đã nhìn thấy bóng hình nàng in trên lồng đèn đang tựa người ngồi đó, chiếc thìa trong tay vẫn còn nửa thìa cháo.
Dáng vẻ nàng thật yên tĩnh nhu hòa.
“Bùi Chất?” Đôi môi Ninh Hồi vừa chạm nhẹ vào thìa sứ vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, biểu cảm lại có chút ngượng ngùng.
Haiz, bây giờ nàng nhìn thấy Bùi Chất lại nhớ về dáng vẻ ngốc nghếch như kẻ khờ của mình.
Ninh Hồi cúi thấp đầu, đưa bát cháo về phía hắn, bởi vì nàng lấy hơi không đủ nên giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Chàng muốn ăn không?”
Trước khi tới thư phòng, Bùi Chất đã ăn một bát mì phỉ thúy nên bây giờ cũng chưa thấy đói, nhưng nhìn thấy hai tay nàng đưa bát cháo ra vẫn ngồi cạnh giường nhận lấy.
“Đi xuống đi.” Hắn ra lệnh cho Thanh Đan.
Thanh Đan biết ý hành lễ nhún gối, nhẹ bước rời đi, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Hắn kéo tấm chắn trên người nàng cuốn nàng vào lòng, múc nửa thìa cháo đưa tới bên đôi môi màu anh đào.
Ninh Hồi chần chừ đôi chút những cuối cùng vẫn mở miệng ăn.
Hắn không nói chuyện, Ninh Hồi cũng chẳng biết phải mở lời thế nào.
Một người chăm chú bón cháo, một người chăm chú ăn.
Ninh Hồi không có cảm xúc đặc biệt nào nhưng ngược lại Bùi Chất bỗng cảm thấy cảm giác như thế này cũng rất tốt, biểu cảm của hắn thả lỏng tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Đến khi bát cháo chỉ còn nhìn thấy đáy, hắn mới tiếc nuối buông xuống, dịu dàng hỏi: “Nàng có muốn ăn thêm chút nữa không?”
“Không cần đâu.”
Mặc dù trên người nàng cũng không mấy da thịt nhưng mỗi ngày cũng ăn rất nhiều thứ, hôm nay chỉ ăn chút cháo thế này, lại còn là nước cháo không thể làm no bụng, hơn nữa lúc chiều nay còn…
Ăn chút ít như vậy quả thật không giống với nàng lúc bình thường.
Bùi Chất xoa khuôn mặt nàng, ngón tay hắn lướt nhẹ qua mái tóc dài của nàng, khóe môi nhướng cao: “Có phải nàng không khỏe không?”
Ninh Hồi ngáp nhẹ, ủ rũ cúi đầu: “Ta mệt quá.” Sao mà còn mệt hơn cả trèo núi chặt cây thế này.
Bùi Chất dịch chuyển vị trí, ngón tay miết nhẹ lên khóe mắt nàng, hắn gọi Thanh Đan và Thanh Miêu lấy trà súc miệng và khăn ấm đến.
Mấy người làm nhìn thấy gian phòng được dọn dẹp cẩn thận lại lui ra ngoài.
Bùi Chất cũng cởϊ áσ ngoài vùi mình vào trong chăn.
“Tối ngày kia trong cung có mở yến tiệc mừng năm mới, nàng chớ quên đấy nhé.”
Ninh Hồi gối đầu lên cánh tay hắn, mềm mỏng nói: “Ngày kia sao? Yến tiệc năm mới? Sao ta còn chưa từng nghe đến chuyện này?” Nàng chưa từng nghe thấy có người nhắc đến chuyện này, yến tiệc quần thần chẳng phải còn mấy ngày nữa mới tới ư?
Bùi Chất hôn lên khuôn mặt của nàng, trong hơi thở toàn là mùi hương nhàn nhạt chỉ nàng mới có.
“Hoàng thất tụ họp với nhau mà thôi, chỉ là bệ hạ cố ý gọi ta cùng tới, cho nên ta tiện đưa nàng theo.”
Ninh Hồi: “Có thể không đi được không?” Tuy nghe qua chuyện này có vẻ như có mặt mũi lắm, nhưng vừa nghĩ tới nhìn ra trước mắt đâu đâu cũng là những người không quen biết, nàng lại cảm thấy phiền phức.
Bùi Chất lắc đầu: “Không được.”
Ninh Hồi bĩu môi nhưng không nói gì thêm nữa, nàng nhăn nhó hơi ngả người, lâu lâu lại xê dịch, nàng do dự một lát vẫn níu cánh tay áo của hắn, gọi: “Bùi Chất.”
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa nhỏ nhẹ, Bùi Chất gạt lọn tóc dài buông rơi trên cổ nàng, nhìn vào mắt nàng hỏi: “Sao vậy?”
Ngón tay Ninh Hồi cong lại móc vào cánh tay áo hắn, nhỏ nhẹ: “Eo ta mỏi…” Cuối cùng lại thêm một câu: “Chân của ta cũng thấy khó chịu nữa.”
Nàng đã trở thành con cá vô dụng rồi, mau mau tới cứu cá đi nào QAQ.
Bùi Chất hơi sững sờ, hắn nhẹ hắng giọng hai tiếng, đặt tay lên eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Đôi môi hắn khẽ kề bên tai nàng nói: “Xin lỗi.” Lần đầu làm chuyện đó, khó tránh khỏi hắn chưa biết khống chế nặng nhẹ.
Ninh Hồi chớp mắt, vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn: “Không sao đâu, đều là vì bé yêu thôi.” Một chút khó khăn này cũng không thể ngăn cản nàng được.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, lại nghĩ về chuyện sau này có bé bông nhỏ gọi mình là mẫu thân, bèn cười tươi vươn người hôn lên cằm hắn, nói: “Chúng ta phải cố gắng hơn.”
Bùi Chất: “…” Cái gì gọi là đều vì bé yêu chứ? Cái gì gọi là cần cố gắng? Đây rõ ràng chỉ là sinh hoạt bình thường cần có của phu thê thôi mà.
Sắc mặt Bùi Chất thay đổi đủ mọi sắc thái, đến cuối cùng chỉ còn lại toàn là bất đắc dĩ, hắn nhẹ thở dài, nghe những điều nàng nói mà hắn không sao cười nổi.
…
Yến tiệc năm mới của hoàng thất vốn không có người ngoài nhưng Chiêu Nguyên Đế thiên vị sủng thần, dường như năm nào cũng gọi Bùi Chất cùng đến dự yến để uống rượu nói chuyện với ngài.
Năm nay, Bùi Chất thành hôn cho nên trong đám người ngoài lại có thêm một người là Ninh Hồi.
Buổi chiều hôm đó, Bùi Chất đưa theo Ninh Hồi tiến cung, hắn phải ở Tử Thần Điện đi theo bên cạnh thánh giá nên gọi Sở Hốt đưa Ninh Hồi đến tẩm cung của Bùi Quý phi.
Lúc nàng đi qua, Bùi Quý phi còn đang giúp Ngũ Công chúa Ôn Lan thử mặc y phục mới mà Tư Y Tư mới mang đến.
Bùi Quý phi nhìn nàng, nhẹ kéo tay Ngũ Công chúa: “Còn không mau gọi nàng đi.”
Ngũ Công chúa Ôn Lan tròn xoe đôi mắt, theo lời nói của Quý phi cất lời giòn tan: “Biểu tẩu.”
Ninh Hồi mỉm cười, hành lễ theo bối phận rồi mang quà chuẩn bị cả sáng dâng lên.
Bùi Quý phi trước giờ vẫn luôn sợ chất tử kia của mình nên vừa nhìn thấy đứa cháu dâu là Ninh Hồi cũng có chút ngượng ngùng, chẳng đầu chẳng cuối qua loa mấy câu.
Nói đến cuối chẳng còn lời nào nữa, bà ta dứt khoát để Ngũ Công chúa ở lại tiếp chuyện với nàng.
Ngũ Công chúa còn nhỏ lại được Bùi Quý phi bao bọc cẩn thận, nàng ấy ngồi ngoan ngoãn trên ghế tự chơi tượng gỗ nhỏ của mình.
Cho đến gần giờ Dậu, Bùi Quý phi mới lần nữa xuất hiện ở ngoài trắc điện đưa các nàng cùng tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu.
Chính điện tẩm cung của Hoàng hậu đang tụ tập rất nhiều người, phi tần công chúa đều tụ họp về đây tạo nên cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nhưng vị trí chủ vị đứng đầu kia lại không thấy bóng người, có lẽ Hoàng hậu vẫn còn ở hậu điện chỉnh trang lại dung nhan.
Vị trí của Bùi Quý phi cũng ở ngay phía trên đầu, Ninh Hồi dắt tay Ngũ Công chúa đi theo sau bà ta.
“Ngũ muội, muội đang dắt tay ai thế kia? Lại đổi người hầu rồi đấy à? Ta chưa từng gặp qua người này.”
Người vừa lên tiếng là nữ tử mặc hoa phục ngồi khá gần ở vị trí chủ tọa của Hoàng hậu, nàng ta có đôi mày mảnh, mắt phượng, giọng điệu ôn hòa, nếu không nghe ra được ẩn ý bên trong lời nàng ta nói còn tưởng rằng nàng ta là một người ôn thuận.
Ngũ Công chúa chun mũi, nói lại: “Tứ Hoàng tỷ, tỷ đừng nói linh tinh, vị này là biểu tẩu của ta.” Nàng ấy miết ngựa gỗ trong tay, khuôn mặt cũng có chút tức giận, nói: “Rõ ràng lúc trước tỷ từng gặp nàng rồi, sao bây giờ lại không chớp mắt nói bừa như thế? Hoàng tỷ nói bừa là bị phạt đánh tay đấy.”
Tuy Ngũ Công chúa tuổi còn nhỏ, tính cách của nàng ấy cũng rất thuần khiết nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, mà ngược lại, nàng ấy hiểu được rất nhiều chuyện.
Tứ Công chúa Ôn Huệ nghẹn lời, tỏ vẻ khó hiểu trừng mắt nhìn nàng ấy, nói: “Còn không cho ta được quên hay sao?”
Ngũ Công chúa lại muốn đáp lại, Ninh Hồi đã nhẹ miết tay nhỏ của nàng ấy, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Tứ Công chúa Ôn Huệ đang ngồi, cười tươi nói: “Tứ Công chúa lớn tuổi rồi nên trí nhớ không tốt, ta hiểu, ta hiểu.”
Ngũ Công chúa nghe vậy lại như chuyện thật gật đầu phụ họa: “Thì ra là như vậy à? Ôn Lan cũng hiểu rồi.”
Tứ Công chúa: “ Hơ hơ…”
Ninh Hồi trang nhã cười với nàng ta rồi lại ngồi xuống, không nói thêm điều gì nữa.
Nguyên chủ từng ra vào yến hội cung đình rất nhiều lần, nàng không thân quen với Tứ Công chúa, nhưng đúng như lời Ôn Lan nói hai nàng quả thật đã từng gặp nhau.
Vị Tứ Công chúa này là ấu nữ của Vệ Thuận phi, cũng chính là muội muội cùng nương sinh ra của Định Vương.
Sau khi Vệ Thuận phi táng thân trong biển lửa, huynh muội hai người họ được chia ra cho các phi tần khác nuôi dưỡng.
Một người được Tống Tĩnh phi nuôi dưỡng, một người lại về dưới danh nghĩa của Hoàng hậu nương nương nhưng cũng không hề ghi danh thành đích nữ.
Định Vương và Bùi Chất không ngừng đối phó với nhau cũng một phần là do vị Tứ Công chúa Ôn Huệ này.
Cả nhà phò mã của Tứ Công chúa Ôn Huệ đều bị Bùi Chất kéo xuống yên ngựa.
Vốn bọn họ cũng là thế gia vọng tộc nhưng vì liên lụy đến một đại án nên bị biếm chức đến Khúc Châu cách xa kinh thành, kết cục với một gia tộc lớn trở thành như vậy cũng thực sự thê thảm.
Đại án kia do Bùi Chất toàn quyền xử lý, nhưng con người hắn khi làm việc chỉ nghe lời mỗi Chiêu Nguyên Đế nên chẳng nể nang đến ai, trước giờ đều không sợ đắc tội với người khác, cho nên mặc kệ người kia là phò mã hay là hoàng tôn, nếu cần phải kéo xuống hắn vẫn cứ kéo xuống.
Tứ Công chúa hận hắn đến nghiến răng ken két.
Không chỉ có vậy, nghe nói trước kia vốn Tứ Công chúa từng rất vừa ý với… khuôn mặt của Bùi Chất, nàng ta muốn hắn làm phò mã của mình, nhưng sau này không biết Bùi Chất đã làm gì mà khiến cho nàng ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhấc chân bỏ chạy, nàng ta chỉ mong sao cách xa hắn trăm trượng.
Chuyện này cũng từng là chuyện cười một thời, đến nguyên chủ trầm mê Bùi Đô không thể tự tỉnh ngộ của Ninh Hồi cũng từng nghe qua chuyện.
Tất nhiên đây chỉ là lời đồn thổi, có phải là thật hay không cũng cần phải chứng thực với người trực tiếp liên quan.
Ninh Hồi xoa mặt mình thầm nghĩ.
Tối nay trở về, nàng phải lặng lẽ thăm dò hắn một hai câu mới được..