Xe thùng dừng lại trước cửa tòa nhà, Tiểu Bàn thu dọn một chút đồ đạc của mình và đồ dùng cá nhân của Lộc Hàm, sau đó nghiêng đầu qua nhìn cậu, nói: “Tiểu Lộc, chúng ta có thể…”
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Lộc Hàm rất nhanh đã chuyển hướng chú ý tới phía bên ngoài cửa sổ, Tiểu Bàn nghi hoặc nên cũng cố nhướn cổ ra nhìn.
Cửa sổ xe đang đối diện với cửa chính của công ty, một đám con gái đang đứng chen lấn xô đẩy ở trước cửa, tay lăm le điện thoại, có vẻ khá đông nên chỉ để lại một lối vào nho nhỏ.
Lộc Hàm vẫn tiếp tục nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, có chút nghi vấn hỏi: “Sao chỗ này vẫn còn nhiều fans đứng như thế?”
Tiểu Bàn bèn giải thích: “Công ty nhiếp ảnh này vô cùng nổi tiếng, cho nên rất nhiều quảng cáo và ảnh chân dung tạp chí phần lớn đều được chụp ở đây, vì vậy chỗ này minh tinh tương đối hay xuất hiện.”
Tiểu Bàn nhìn ra ngoài cửa sổ chậc chậc hai tiếng, tiếp tục nói: “Xem ra hôm nay lại có vị minh tinh nào đó đến chụp ảnh rồi, fans mới nhiều như vậy a!”
Lộc Hàm vẫn cực kỳ nghi ngờ, lại hỏi: “Bảo vệ cũng không quản lý sao? Cứ để như thế không phải đối với nghệ sĩ rất không an toàn sao?”
Tiểu Bàn mặt đầy biểu tình hết cách rồi, trả lời: “Đúng là chẳng có cách nào, lực lượng của fans cũng quá lớn đi! Cho dù là cấm không được vào, cũng sẽ có fans liên hệ được với người ở trong nội bộ công ty mà đi cửa sau để được vào trong.”
Tiểu Bàn lắc lắc đầu: “Đều là chiêu trò cả!”
Nhìn Lộc Hàm dáng vẻ tràn đầy lo lắng, Tiểu Bàn lại nhớ đến chuyện mới đây, nhất thời nghẹn lại, cho nên đành liên mồm giải thích: “Cậu yên tâm, chuyện giống như bị hắt mực lần trước sẽ không xảy ra ở những nơi đông người như vậy đâu.”
Lộc Hàm bất lực nhìn vị nào đó như là gãi đúng chỗ ngứa, im lặng không nói gì.
Mặc dù Tiểu Bàn vẫn không ngừng cường điệu là sẽ có fans não tàn công kích Lộc Hàm, nhưng cậu vẫn thấp thỏm lo lắng, cũng vì sắp đến giờ, cho nên Tiểu Bàn đành từ bỏ chuyện khuyên Lộc Hàm đi vào từ cửa chính, đành nhờ lái xe chuyển sang cửa bên vô cùng khổ sở mà leo thang bộ lên tầng.
Họ muốn lên tầng 7, cũng may có thể chịu được.
Lộc Hàm rất điềm tĩnh mà leo cầu thang lên, còn giúp Tiểu Bàn cầm đồ, nhưng mà nhìn thấy Tiểu Bàn leo ba, bốn tầng đã thở hồng hộc, cậu thật không biết phải làm sao.
Cho nên không kiềm lòng được mà vừa đi vừa chê bai: “Sao mà cậu yếu thế chứ?”
Tiểu Bàn vừa thở vừa hỏi Lộc Hàm: “Có biết vì sao mà tôi lại bị gọi là Tiểu Bàn không?”
Lộc Hàm lắc đầu, đồng thời bước một sải chân qua cả ba bậc cầu thang, vô cùng nhẹ nhàng, tuy rằng động tác có hơi tức cười.
Tiểu Bàn tiếp tục nói: “Tôi rõ ràng là không béo lắm, nhưng mà thể lực lại chả khác gì mấy người béo, cho nên tôi mới bị gọi là Tiểu Bàn đó!”
Lộc Hàm: “…”
Tiểu Bàn: “Đây chính là nguyên nhân, khi nãy ở trước cửa tôi cố gắng thuyết phục cậu đừng có đi cửa bên.”
Lộc Hàm âm thầm đi tiếp, nghe Tiểu Bàn ở sau lưng cậu than phiền làm sao mà cậy ấy bị người gầy kỳ thị, rồi lại làm sao bị người béo bài xích.
Tiểu Bàn: “Tôi đúng là có một cơ thể mâu thuẫn!”
Lộc Hàm dừng chân, quay đầu lại nhìn Tiểu Bàn một cái, sau đó lại giơ tay chỉ hướng lên trên, Tiểu Bàn nhìn lên, đồng thời Lộc Hàm nói: “Tầng 7, đến rồi!”
Tiểu Bàn: “…”
Tiểu Bàn trầm mặc nhìn phía sau gáy của Lộc Hàm, hồi tưởng lại chuyện ban nãy, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy ánh mắt Lộc Hàm lúc nãy nhìn cậu có bao gồm cả sự ghét bỏ, cảm tình kiểu như “cậu lại còn giả vờ, không phải đã leo lên được hay sao, có sức nói chả lẽ không có sức leo?”
Cậu cảm thấy thật xấu hổ, Lộc Hàm đi đằng trước lại đột nhiên dừng lại, Tiểu Bàn nghi hoặc nhìn cậu xoay người lại.
Lộc Hàm mặt đầy nghiêm túc, nói: “Tôi không biết đường!”
Tiểu Bàn: “…”
Anh dễ thương thế này anh Huân có biết không?…Tiểu Bàn dẫn theo Lộc Hàm rẽ phải mà đi, ngẫu nhiên đi qua mấy căn phòng không đóng chặt cửa, Lộc Hàm qua khe cửa nhìn thấy các loại đồ nghề dụng cụ, không kiềm được có đôi chút kinh ngạc.
Nhưng mà kể từ khi quen biết với Ngô Thế Huân, những sự kinh ngạc như thế rất nhiều, cái gì cũng không bằng chuyện “nam thần quốc dân là đồng tính lại còn thích tôi” có thể làm cậu kinh ngạc hơn được nữa.
Tiểu Bàn nhìn số phòng, lại lầm bầm nói: “Anh Lâm Tranh sao lại để cậu nhận một quảng cáo như thế chứ? Theo lý mà nói, những người vừa mới nổi tiếng sẽ không thích hợp để quay quảng cáo.”
Lộc Hàm cũng không hiểu, chỉ thầm lặng đi theo.
Đi mãi đi mãi, Tiểu Bàn đột nhiên dừng bước, Lộc Hàm cũng không hiểu mà nhìn về phía trước.
Phía trước mặt có một đám người rất đông, trợ lý Tiểu Triệu đi ở phía trước, Ngô Thế Huân đi ở giữa, bên cạnh còn có thợ trang điểm và vài người khác mà Lộc Hàm không biết.
Gặp nhau đối diện như vậy, nhất thời cảm thấy thật ngượng nghịu, Lộc Hàm cũng không nghe Ngô Thế Huân nói anh có hoạt động chụp ảnh gì ở đây.
Tóc Ngô Thế Huân chỉnh tề mà vuốt ngược ra sau, để lộ ra vầng trán cao, lông mày và mắt đều được kẻ qua càng tôn lên thêm vẻ anh tuấn.
Còn cách chỗ gặp nhau vài mét, Tiểu Bàn và Lộc Hàm theo bản năng liền dựa vào tường nhường đường, Tiểu Bàn còn nói một câu “anh Huân”, Lộc Hàm lúc đó lại nhất thời khẩn trương đến mức không biết nhìn vào đâu.
Ngô Thế Huân chẳng qua là nghe tiếng của Tiểu Bàn một cái, hơi khẽ mỉm cười rồi gật gật đầu. Sự mất tự nhiên của Lộc Hàm đều được anh thu vào tầm mắt, chỉ là giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Cả đám người đi xa rồi, Lộc Hàm mới thở phào.
Cậu ngày càng sợ chạm mặt Ngô Thế Huân ở nơi công cộng.
Ngày trước sợ là vì mang theo cảm giác khẩn trương kích động giấu diếm mọi người mà nói chuyện yêu đương, nhưng hiện tại lại có thêm vài phần lo lắng và phẫn nộ với antifans. Cậu lúc nãy thực sự là lo Ngô Thế Huân sẽ nói chuyện với cậu, sau đó đám người thợ trang điểm và những người khác kia sẽ chuyển tầm mắt mà chú ý đến cậu, cũng may Ngô Thế Huân giả như không thân thiết với cậu lắm, thậm chí tựa như thể không nhìn thấy.
Tiểu Bàn dựa vào tường, nhìn Lộc Hàm biểu tình bất định, liền cảm thấy có phải cậu đang chịu ngượng ngùng hay không (…).
Cho nên đắn đo mãi cậu mới nói, lại còn thần bí hỏi: “Anh Huân không nói với cậu, anh ấy sẽ đến sao?”
Lộc Hàm thanh âm không to, nói: “Không có!”
Tiểu Bàn lại tiếp tục tò mò hỏi: “Không phải là cố tình vì cậu mà đến chứ?”
Lộc Hàm lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu sau đó không nói gì.
————————————
Nhìn thấy Lộc Hàm bài xích chuyện cậu nhắc đến chuyện giữa cậu ấy và Ngô Thế Huân như thế, Tiểu Bàn cũng biết điều mà không nói gì nữa, cậu đi trước dẫn đường rất nhanh đã đến phòng chụp ảnh kia.
Lộc Hàm đi theo đằng sau, càng lúc đến gần càng khẩn trương.
Cậu hỏi: “《AEE》sao lại tìm tôi chụp ảnh trang bìa?”
《AEE》 là một trong những tạp trí thời trang dành cho nam hàng đầu hiện nay, đã từng chụp rất nhiều minh tinh nam, Tống Thanh Sơn chính là gương mặt trang bìa tháng 7 của hai tháng trước, nhưng mà hình như Ngô Thế Huân lại chưa từng xuất hiện.
Loại tạp chí như vậy, mà lại tìm Lộc Hàm mới ra mắt mấy tháng làm gương mặt trang bìa quả thật có hơi kỳ lạ.
Lúc Tiểu Bàn sắp đi đến trước cửa bèn dừng lại, cùng Lộc Hàm giải thích: “Anh Lâm Tranh nói, phong cách tháng này của 《AEE》là “năng lượng mới”, cho nên vốn dĩ đã muốn tìm người mới đến chụp ảnh.”
Có nhân viên công tác đang ôm theo một thùng hoa hồng tuyệt đẹp bước qua chỗ Lộc Hàm, còn không giải thích được mà nhìn họ một cái.
Tiểu Bàn đợi người đi qua mới tiếp tục nói: “Nếu như họ đã phóng khoáng như vậy, danh tiếng vẫn còn ở đó, không cần fans đến ủng hộ thần tượng cũng vẫn đảm bảo số lượng tiêu thụ, cho nên anh vừa đẹp trai lại có tài thế này được họ chọn cũng là đương nhiên thôi!”
Lộc Hàm cảm thấy bản thân đại khái tất cả sự may mắn trước năm 20 tuổi tích lũy được, đều bùng nổ sau khi ra mắt rồi, đúng là quả thật rất may.
“Tiểu Lộc, hiện nay fans của cậu cũng không ngừng mở rộng, đừng có không tự tin thế!” Tiểu Bàn vỗ vỗ lưng Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm cũng nhàm chán nói: “Antifans cũng phát triển rất nhanh a!”
Tiểu Bàn: “…”
Hai người không nói chuyện phiếm nữa, Tiểu Bàn liền đi đến gõ cửa tiến vào.
Bên trong các nhân viên đều đã vào vị trí, người mẫu nữ cùng Lộc Hàm hợp tác còn đang trang điểm, làm tóc.
Lộc Hàm tiến vào liền cùng mọi người chào hỏi, nói: “Xin chào mọi người, thật ngại quá đã để mọi người chờ lâu, tôi là Lộc Hàm.”
Hiển nhiên là thái độ khiêm tốn của Lộc Hàm rất được mọi người yêu thích, rõ ràng là đến sớm 15 phút so với giờ hẹn, nhưng mà Lộc Hàm không rõ đối với việc chụp ảnh chân dung thì các nhân viên đều phải đến sớm hơn, cho nên cậu mới tưởng là mình đã đến muộn.
Khiêm tốn lại không mất bình tĩnh là kiểu người mà trong giới giải trí thích nhất.
“Được rồi được rồi, thợ trang điểm mau trang điểm cho Lộc Hàm đi, thợ làm tóc cũng chuẩn bị dần đi! Này Tiểu Trần, đẩy giá quần áo qua đây!”
Người phụ trách sắp xếp công việc cho mọi người ổn thỏa, Lộc Hàm cũng cùng với nhân viên đi đến trước bàn trang điểm, Tiểu Bàn cũng gấp gáp cùng đi qua.
Lộc Hàm rửa mặt một chút, sau đó lại ngồi xuống ghế.
Thợ trang điểm là một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, để tóc ngắn nhìn thì có vẻ khá dễ tiếp xúc.
Cô ấy cầm hộp kem lót lên muốn thoa cho Lộc Hàm, sau đó lại kiềm không được mà thốt lên: “Ai ya, nhìn làn da của cậu này, có thể làm bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ đây!”
Nói xong, cô ấy còn cầm lên hai cái kẹp tóc màu hồng cặp phần tóc trước trán của Lộc Hàm sang một bên, để lộ vầng trán của cậu.
Lộc Hàm bị nói thế kia hơi hơi đỏ mặt, ngại ngùng mà cười một cái, thợ trạng điểm lại bắt đầu bôi kem nền cho cậu, tay để lên mặt Lộc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa, Lộc Hàm thì lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Tiểu Bàn đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nghệ sĩ nhà mình như thế, lúc trước khi Lộc Hàm quay phim, khi trang điểm cậu cũng không có ở đó cho nên không nhìn được dáng vẻ thợ trang điểm “dày xéo” khuôn mặt Lộc Hàm.
Thật không ngờ lại ngượng ngùng như thế, đúng là không thể đáng yêu hơn được nữa.
Cho nên Tiểu Bàn lén đi ra góc khuất Lộc Hàm không nhìn thấy, lôi điện thoại ra chụp ngay lấy cái ảnh tóc Lộc Hàm đang bị hai cái kẹp hồng cặp vào.
Chụp được một lát, Tiểu Bàn mới đắc ý cười cười, sau đó còn thầm lặng đăng nhập weixin, không hề do dự mà gửi đi.
【Anh Huân, em quyết định từ nay về sau sẽ trở thành một trợ lý vì anh mà chăm sóc tốt cho vợ anh (cười nhe răng).】
Sau đó Tiểu Bàn nhấn vào đoạn clip tự mình quay lại, nhìn thấy bên trong clip Lộc Hàm thật giống như một cô gái nhỏ, hai cái kẹp tóc màu hồng đúng là không thể bắt mắt hơn được nữa, trọng yếu nhất chính là trên khuôn mặt cậu thợ trang điểm sờ tới sờ lui.
Đầu tiên, phong cách muốn chụp là hình tượng nam thần cao lãnh soái khí, mi mắt của Lộc Hàm được vẽ hơi đậm một chút, bầu mắt còn được vẽ mắt khói vô cùng bắt mắt.
Trang điểm xong, thợ làm tóc cũng vừa vặn đang chỉnh trang lại cho người mẫu nữ, cho nên Lộc Hàm đành ngồi ở ghế xem điện thoại chờ đợi.
Bỗng nhiên có tin nhắn đến, là Ngô Thế Huân gửi đến.
Lộc Hàm vô cùng nghi hoặc, liền nhấn vào xem thì thấy Ngô Thế Huân tìm cậu có chuyện, nói cậu đi đến phòng vệ sinh nằm ở dãy cuối cùng ở hành lang rồi gặp nhau.
Lộc Hàm không nói với Tiểu Bàn, mà trực tiếp nói với nhân viên một tiếng rồi ra ngoài, lúc Tiểu Bàn nhìn qua đã thấy Lộc Hàm mở cửa đi ra, vừa định đứng lên đi cùng bèn quay ra hỏi nhân viên xem Lộc Hàm muốn đi đâu.
Họ nói là Lộc Hàm muốn đi vệ sinh, Tiểu Bàn lại lo Lộc Hàm không tìm thấy cho nên cũng đi ra theo muốn dẫn cậu đi.
Sau đó liền đi ra khỏi phòng, vừa mới đóng cửa lại, đã thấy Ngô Thế Huân hùng hùng hổ hổ nhằm hướng nhà vệ sinh mà đi, Tiểu Bàn dừng chân ở nguyên vị trí, nhìn rồi lại nhìn.
Tiểu Bàn: “…”
Cậu yên lặng ngó nghiêng xung quanh một chút, sau đó lại âm thầm mở cửa quay lại vào phòng.
————————————
【
Tiểu kịch trường】
Tiểu Bàn: Này này! Sao lại tự mình đi vệ sinh thế! Lạc đường thì làm sao? (liền theo qua)Tiểu Bàn: (Dừng chân trước cửa nhà vệ sinh)Ngô ảnh đế và vợ Ngô ảnh đế: Xùy–Xùy–Xùy–Tiểu Bàn: …Thôi thôi, vẫn là em nên đi vậy…