Một buổi chiều an tĩnh, Lộc Hàm ngồi trên sô pha đọc sách, Carson thì nằm trên chân cậu. Tống Thanh Thuỷ ngồi ở trên cái ghế khác, khoanh tròn chân lại rồi để máy tính lên trên, cậu đang cùng Tống Thanh Sơn video call.
Tống Thanh Thuỷ mặt đầy đau khổ, gần đây cậu làm việc gì cũng không thuận lợi. Ví như chuyện Lâm Tranh gọi điện thoại qua hung dữ giáo huấn cậu một trận, còn cảnh cáo chuyện cậu còn ngày nào cũng nghĩ đến bánh cay, thì đừng mong quay về Trung Quốc nữa. Lại ví như chuyện cậu cũng không còn cần gọi Lộc Hàm dậy nữa, bởi vì có người nào đó đã thay thế vị trí của cậu rồi.
Và còn, chuyện đau lòng nhất nhất, chính là Carson đã trở thành con mèo bám chân Lộc Hàm.
Lúc Lộc Hàm mới đến, là vì bữa sáng đã cho Carson ăn một miếng trứng gà, cậu chàng liền mất đi vẻ kiêu ngạo vốn có, bắt đầu thầm lặng đối tốt với Lộc Hàm. Ví dụ như lúc để lên đầu giường của Lộc Hàm, nửa con cá khô của mình, hay lại ví dụ như lúc Tống Thanh Thuỷ giúp Lộc Hàm tắm, có một cái đầu lấp ló ngoài cửa rồi để lại con chuột đồ chơi của mình sau đó chạy mất.
Lúc mới đầu, Carson vẫn còn giữ chút thể diện cho Thanh Thuỷ, mỗi lần lấy lòng Lộc Hàm xong đều để yên cho cậu bế lên ôm ôm, còn biết dụi chân cậu lấy lòng. Thế mà sau một tuần thôi, cậu chàng liền đi theo ngủ cùng Lộc Hàm, bây giờ đã một tháng rồi, dường như cậu ta cũng quên mất luôn Tống Thanh Thuỷ.
Tống Thanh Thuỷ khóc không ra nước mắt, đau khổ vô cùng, cuối cùng quyết định gọi trợ giúp của người thân.
Tống Thanh Thuỷ nhìn thấy anh mình mặc áo choàng tắm của khách sạn, nằm dựa vào đầu giường, đột nhiên cảm thấy anh ấy đẹp trai vô cùng. Cẩn thận quan sát cơ ngực lộ ra của anh mình, âm thầm đánh giá, cậu cảm thấy anh mình kiếp trước nhất định là vương của các thể loại công, tiếc là kiếp này sao lại thành thẳng nam rồi, thật khiến người khác ghét bỏ (…)
Tống Thanh Sơn mắt sắp trĩu xuống, đối với camera ngáp một cái, sau đó hỏi: “Có chuyện gì,”
Tống Thanh Thuỷ nội tâm tranh đấu: “Thật ra không có gì…”
Tống Thanh Sơn không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ con hàng này nhất định làm chuyện xấu gì rồi, cho nên mới yên lặng không nói, anh vẫn chờ xem cậu định nói gì tiếp theo.
Tống Thanh Thuỷ nhìn Tống Thanh Sơn không đáp lời, vì vậy qua một lúc lại tự mình nói: “Anh, em gần đây buồn lắm!”
Tống Thanh Thuỷ mặt đầy rầu rĩ: “Anh có thể quản quản anh Thế Huân không? Đừng có show ân ái nữa, em sắp trống rỗng đến chết rồi!”
Lời vừa nói xong, Tống Thanh Thuỷ liền chú ý tới Lộc Hàm ngồi ở phía không xa kia, vừa đặt sách xuống mặt hơi đỏ lên, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu. Tống Thanh Thuỷ bình tĩnh xua xua tay ý là “yên nào yên nào”, sau đó lại cùng anh mình than phiền.
Cậu nói: “Còn có Carson! Con mèo thối đó! Anh xem!”
Camera xoay lại, đúng lúc cậu chàng kia đang duỗi người trên chân Lộc Hàm.
Tống Thanh Thuỷ kêu ca: “Nó sắp không yêu em nữa rồi, giống y hệt tên Lâm Tranh xấu xa, đều bắt nạt em!”
Tống Thanh Sơn cảm thấy mình buồn ngủ sắp chết rồi, chạy lịch trình cả ngày bây giờ cũng là hơn 2h sáng, được nằm lên giường mà vẫn xui xẻo phải nghe em trai than phiền ba cái chuyện vặt lông gà nho nhỏ này.
Cuối cùng không còn đủ kiên nhẫn, Tống Thanh Sơn nói: “Đừng giả vờ đáng thương nữa, mau nói xem rốt cuộc muốn anh làm gì?”
Tống Thanh Thuỷ ngay lập tức, khuôn mặt tràn đầy ý cười, nói: “Gửi cho em một thùng bánh cay nhé!”
Tống Thanh Sơn: “…”
————————————————
Thời gian trôi qua rất nhanh, bốn tháng cứ như thế mà âm thầm đi qua lúc nào không hay.
Vốn dĩ Ngô Thế Huân còn định tuần này sẽ đi Mỹ thăm Lộc Hàm, nhưng sau đó vì công việc bận quá, Lâm Tranh còn nói lịch trình của anh đã xếp lịch đến tận sang năm, trừ phi xảy ra chuyện lớn, nếu không chỉ vì chuyện yêu đương thì tuyệt đối không ký giấy nghỉ phép.
Ngô Thế Huân bất lực, chỉ có thể mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Lộc Hàm, chơi trò ái muội.
Lúc Lâm Tranh đi vào phòng nghỉ của Ngô Thế Huân mặt đầy kinh ngạc, Ngô Thế Huân đang được thợ trang điểm kẻ mắt, Lâm Tranh vừa vào đã đuổi người ra ngoài, sau đó lập tức đi đến trước mặt Ngô Thế Huân kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Bộ phim được quyết định công chiếu rồi!”
Ngô Thế Huân ra vẻ bình tĩnh, giả ngốc nói: “Tôi đóng bao nhiêu phim như thế, anh đang nói đến bộ nào?”
Lâm Tranh nói: “《Mùa hạ xanh mát》”, chính là bộ phim tình cảm vườn trường mà Ngô Thế Huân và Lộc Hàm lúc trước quay. Lâm Tranh đoán tuyệt đối là Ngô Thế Huân ra tay, cho nên lại hỏi: “Đạo diễn hôm nay nói với tôi, một tuần nữa sẽ có họp báo, hai tuần nữa phim chiếu, có cần phải nhanh nhẹn như thế không? Là cậu tìm người xử lý sao?”
Ngô Thế Huân cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Tôi xưa này chưa từng có nhờ gia đình điều gì, nhưng lần này là chạy đi nhờ mẹ tôi giúp đỡ!”
Lâm Tranh kinh ngạc, có thể để bố mẹ Ngô Thế Huân ra tay giải quyết một chuyện nhỏ như vậy, Ngô Thế Huân thế mà cũng làm được…
Ngô Thế Huân nói: “Rất ngạc nhiên phải không? Tôi đã nói với bà rằng, trong bộ phim kia có “con dâu” của bà, nếu bà làm cho bộ phim công chiếu sớm hơn được, tôi nhất định sẽ sớm đưa em ấy về cho bà gặp mặt.”
Lâm Tranh cạn lời.
Sau đó nói: “Sao bố mẹ cậu không có bài xích chuyện cậu là đồng tính nhỉ? Chuyện kế thừa gia nghiệp, sinh con đẻ cái, đối với kiểu gia đình như cậu không phải rất quan trọng sao?”
Ngô Thế Huân mặt đầy khinh thường, trả lời: “Thời đại nào rồi, bản thân mình cũng là đồng chí, lại còn đòi đánh giá tôi?”
Lâm Tranh: “…” trong lòng chỉ mong giá như có camera ẩn, để vạch trần bộ mặt thật của Ngô ảnh đế.
Hai tuần mong chờ cuối cùng cũng qua, bộ phim lần đầu tiên được công chiếu, Ngô Thế Huân ngồi ở hàng ghế trước, xem lại những tình tiết đã vô cùng quen thuộc rồi nhẩm tính xem đến lúc nào Lộc Hàm mới xuất hiện.
Cuối cùng! Cũng đợi đến cảnh nữ chính hồi tưởng lại.
Cảnh phim có thêm hiệu ứng, có chút cảm giác xưa cũ. Bắt đầu là cảnh cô bé và cậu bé chăm sóc lẫn nhau, là cảnh tượng cuộc sống vui vẻ, trong đó còn có một cảnh em trai bị trẻ con hàng xóm bắt nạt, chị gái liền cầm gậy chạy đến bảo vệ cậu bé. Còn có cảnh đặc tả khuôn mặt cậu bé, Ngô Thế Huân không thể không thừa nhận đoàn phim rất có mắt nhìn, cậu bé 5, 6 tuổi kia thật sự có những điểm rất giống Lộc Hàm, nhất là đôi mắt to tròn xinh đẹp.
Sau khi cậu bé được chị mình cứu, đôi mắt ươn ướt, lông mi dài bởi vì khóc mà dính lại với nhau, nhìn thôi cũng đã thấy đáng thương, làm người khác xót xa. Cũng không biết đoàn phim quay cậu bé đáng yêu kia từ lúc nào, Ngô Thế Huân cũng chưa gặp qua người thật, có chút tiếc nuối.
Sau đó trong lòng anh chợt nảy lên ý nghĩ, nếu như có một đứa con tổng hợp hết gen trội của anh và Lộc Hàm, tuyệt đối sẽ là mỹ nam tuyệt sắc.
Ừm, nghĩ linh tinh rồi!Cảnh quay về tuổi thơ chấm dứt, cuối cùng cũng đến lúc Lộc Hàm xuất hiện.
Ấn tượng đầu tiên của Lộc Hàm là cậu với đôi chân đi tất trắng cùng giày thể thao trắng xuất hiện, sau đó chuyển đến quay nghiêng khuôn mặt của cậu, thiếu niên 15, 16 tuổi đang nghiêm túc chọn hoa quả ở siêu thị.
Khi quay đến góc nghiêng của khuôn mặt Lộc Hàm, Ngô Thế Huân xoay người lại nghe ngóng phản ứng to nhỏ của khán giả, thậm chí có cô gái nào đó còn khẽ kêu lên: “Lộc Hàm! Lộc Hàm kìa!”
Trong bộ phim mái tóc ngắn màu đen của Lộc Hàm, nhẹ nhàng duỗi ra trước trán, thể hiện tính cách ngoan ngoãn của nhân vật, hàng lông mi dài khiến con gái cũng phải ghen tỵ.
Ngô Thế Huân mỉm cười, tiếp tục xem.
Mua cam rồi trả tiền xong, Lộc Hàm ôm theo túi giấy bước ra khỏi siêu thị. Sau đó điện thoại trong túi quần vang lên, cậu bèn đút tay vào túi để lấy ra, điện thoại cũng là kiểu dáng bình thường, còn là kiểu cầm tay cơ bản nhất chỉ cần nạp tiền là được tặng miễn phí, phần nào đó thể hiện cuộc sống nghèo khó của cậu. Là điện thoại của chị gái gọi đến, Lộc Hàm khẽ mỉm cười, ấm áp như tia nắng mặt trời. Cậu lắng nghe tiếng chị gái lải nhải trong điện thoại, vừa đi vừa trả lời, khoé miệng không ngừng cong lên mang theo ý cười.
Sau đó khi cuộc điện thoại kết thúc, cước bộ về nhà của cậu cũng dần dần gia tăng, khi đi qua ngã tư đường, điện thoại lại đột ngột đổ chuông một lần nữa, cậu theo phản xạ cúi xuống lấy điện thoại thì ngay giây tiếp theo có một chiếc xe vượt đèn đỏ mà mãnh liệt lao tới, Lộc Hàm quay đầu lại, sau đó cảnh vật trở nên tối sầm, cùng với tiếng phanh kít tiếng va đập của ô tô, tiếp theo vẫn là một màu đen vây kín thấp thoáng tiếng người kêu cứu, tiếng gọi cấp cứu, tiếng bước chân chạy dồn dập…
Khi màn hình sáng dần lên, chiếu đến cánh tay của Lộc Hàm vô lực rơi xuống nền đất, m quả cam cuối cùng trong túi giấy mà Lộc Hàm cầm bên tay cũng dần dần lăn xuống đường, lúc này lại có một cảnh quay đặc tả, quả cam lăn dần lăn đần đến lề đường xa xa thì dừng lại.
Khuôn mặt trắng bệch của Lộc Hàm nhỏ dần, phía sau đầu máu chảy tràn ra, người đứng quanh cậu mỗi lúc một đông, cuối cùng cảnh tượng một lần nữa rơi vào màu đen tăm tối.
Lúc Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần, bộ phim đã tiếp tục chiếu được 5, 6 phút rồi, anh mới phát hiện cảnh Lộc Hàm bị đâm xe, chính anh lại vô cùng lo lắng, nhìn thấy người ngã xuống đất không dậy được nữa, rõ ràng biết là giả nhưng vẫn cảm thấy đau thương.
Ngô Thế Huân lén lút quay đầu quan sát khán giả, phát hiện có khá nhiều người chìm đắm trong cái chết của Lộc Hàm, nương theo ánh sáng của màn hình, anh còn nhìn thấy khuôn mặt họ tràn đầy tiếc nuối và bi thương.
Anh an tâm cúi xuống, ngón tay lướt trên màn hình cố gắng áp chế tinh thần kích động, ngay lúc này thật muốn gọi ngay cho người nào đó, muốn nói với người ấy, người ấy sắp chạm đến gần ước mơ của mình rồi!
———————————-
【
Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Hôm nay không có tiểu kịch trường đâu, mau mau lên weibo, nâng cao nhiệt độ cho vợ anh đi nào! Em ấy nổi tiếng rồi anh liền có lý do xxx! Đã hiểu ý anh chưa?Quần chúng cắn hạt dưa hóng chuyện:
Σ(๑
º㉨
º๑
)Ồ Ồ Ồ!!!