Tối đó, Mục Dương Dương đã khóc một trận thật lớn, để ngày hôm sau từ sáng sớm đã lên máy bay rời xa khỏi Bắc Kinh. Sau khi đến NewYork, Mục Dương Dương quay lại chốn cũ cách đây ba năm trước, chính là nơi năm ấy vì trốn tránh chuyện tình cảm mà cậu đã đến ở. Đó là căn biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô mà bố mẹ đã mất của Mục Dương Dương mua cho cậu ta, Mục Dương Dương cảm thấy bỗng nhiên trong cuộc sống của mình dường như bị thiếu đi một phần nào đó.
Cuối cùng cậu ta cũng rời khỏi những ngày tháng giằng co tranh đấu, không còn những âm mưu đen tối quấn lấy thân. Mục Dương Dương cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng mà cũng cảm thấy rất trống rỗng. Trong đại não của cậu ta vẫn còn ghi đậm hình ảnh về khuôn mặt của Lộc Hàm, khuôn mặt đó vẫn thường nhìn cậu ta cười đến thập phần ngây thơ, ngẫu nhiên cũng sẽ nổi cáu mà nhăn mặt lại như cái bánh bao.
Cậu ấy chắc là không còn trên đời nãy nữa rồi…Cũng tốt, Dương Thiên cuối cùng cũng có thể vui vẻ rồi!Bởi vì Lộc Hàm của cậu ấy, cuối cùng cũng đã đã đi tìm cậu ấy rồi…Mục Dương Dương ngồi trước cái bàn, nghiêng đầu nhìn căn phòng được trang trí vô cùng ấm áp, tất cả vẫn thân thuộc như thế.
Trong lòng Mục Dương Dương nhớ lại, những ngày tháng cậu ta ở đây khóc như thế nào, cười như thế nào không có người thứ hai hay biết. Thật tốt…Cậu ta kéo ngăn kéo ra, muốn đọc lại nhật ký ba năm trước. Cậu ta vẫn còn nhớ, bản thân mình khi đó dùng phương thức hàng ngày viết nhật ký để giải tỏa nỗi thống khổ trong lòng.
Đập vào mắt Mục Dương Dương lúc này không phải là quyển nhật ký có bìa bằng da bò đã được khóa lại, mà là một chiếc phong bì thư màu bạc. Cậu ta nghĩ mãi không ra, thật không nhớ được là mình đã nhận được bức thư này khi nào. Thời gian trên phong bì là vào ba năm trước, Mục Dương Dương cẩn thận nghĩ lại, mới phát hiện phong thư này được gửi đến từ trong nước sau khi cậu ta lại về nước không lâu. Nhưng mà sao cậu ta mãi không nhận được?
Mục Dương Dương vội vàng mở ra, cũng may là bức thư bên trong chữ viết vẫn còn rõ ràng chưa bị nhòe đi, nhưng mà đột nhiên lại nhìn thấy nét bút thân quen, là thư của Dương Thiên.
Mở đầu bằng câu:
Mục Dương Dương, cậu có khỏe không?[
Mình đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định viết ra bức thư này, mình muốn xin lỗi cậu. Thật ra mình luôn biết, cậu thích mình]
Đọc đến đây, Mục Dương Dương bỗng nhiên nước mắt nhạt nhòa, tựa như tất cả những nỗ lực trước đây cậu ta cho rằng không có ai theo dõi quan tâm, cuối cùng cũng có một người như Bá Nhạc nhìn thấy.
[
Hãy tha thứ cho mình vẫn luôn giả vờ không biết gì, bởi vì mình cảm thấy cậu sẽ vì sự lạnh lùng của mình mà sớm ngày từ bỏ. Mình biết bản thân mình rất thích Lộc Hàm, vì vậy mình càng không thể làm lỡ việc của cậu. Cho nên mình hy vọng thông qua một vài phương thức nào đó, sẽ khiến cậu cảm thấy mình vô tình sau đó sẽ ghét mình, từ bỏ mình. Nhưng mà mình lại không ngờ được, lựa chọn cuối cùng của cậu lại là rời xa bọn mình. Có thể do mình tham lam, vừa muốn được ở bên cạnh Lộc Hàm, lại muốn ba chúng ta mãi luôn là bạn thân, mãi mãi luôn ở bên nhau. Nhưng mà có lẽ thực tế sẽ không thể được như thế, cậu biết đấy, Lộc Hàm căn bản không có ý thích mình, bởi vậy nên những lúc buồn bã mình sẽ lại than thở với cậu, đây là điều mình cảm thấy đáng hận nhất của bản thân. Rõ ràng biết là cậu thích mình, nhưng vẫn tìm cậu than thở những điều kia, nhưng bởi vì mình không tin tưởng được người khác nhưng lại tin cậu. Chỉ là hai chúng ta lại thích phải người mình không nên thích, cậu bỏ ra nước ngoài sinh sống, mình thật sự cảm thấy rất áy náy. Bởi vậy mình thật sự hy vọng cậu nhân lúc còn chưa muộn sẽ sớm nghĩ thông mọi chuyện, mình sẽ không phụ lại sự rời đi của cậu, sẽ trở nên dũng cảm đi theo đuổi cậu ấy, có được kết quả thế nào cũng không sao cả, trước mắt mình phải trở nên dũng cảm hơn đã. Ở bên đấy cậu nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, mình biết rằng mình đã nợ cậu một nhân tình rất lớn, vì vậy mình thật sự hy vọng cậu sẽ sống một cuộc sống thật vui vẻ, tìm được người thật sự nên yêu. Ngày nào mà cậu không còn buồn nữa, xin nhất định hãy quay trở lại, mình sẽ đi đón cậu. Chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau, cảm ơn cậu!]
Đọc đến những dòng cuối cùng, hai tay của Mục Dương Dương cầm lấy bức thư, nước mắt đã tràn đầy khuôn mặt. Cậu ta cười ra tiếng, càng cười lại càng to, cuối cùng lại biến thành tiếng khóc bi thương, giọng nói cũng yếu ớt khàn đặc vô lực. Kế hoạch báo thù của cậu ta kết thúc rồi, đây chắc hẳn là trò đùa của thượng đế khi thời khắc này mới để bức thư của Dương Thiên lộ diện, để khơi lại những ký ức của cậu ta khiến cậu ta triệt để hiểu rõ lòng mình. Hại Lộc Hàm thành ra thế kia, Mục Dương Dương đã không hề vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại càng cảm thấy cô độc hơn.
Cậu ta thật sự cho rằng tất cả là lỗi của Lộc Hàm sao? Cậu ta chỉ là cảm thấy Lộc Hàm dựa vào cái gì mà ai cũng yêu thích, dựa vào cái gì mà đối với tấm lòng của cậu ta lại không ai hay biết? Đố kỵ cực độ và mất mát đã khiến cậu ta không thể nào giữ được bình tĩnh trong lòng mình, cuối cùng mới bước vào con đường cực đoan không thể quay đầu. Nếu như ba năm trước có thể nhìn thấy bức thư này, trong lòng cậu ta có phải sẽ được an ủi hay không? Có phải ít nhất sẽ cảm thấy những gì mình bỏ ra không hoàn toàn là không được đáp lại? Mục Dương Dương nắm chặt lấy bức thư, đặt ở trước ngực mình. Mỗi một nhịp tim là một lần đau đến tê tâm phế liệt, cậu ta dùng sức khóc, cũng không rõ là vì quá đau hay là bởi vì điều gì khác.
————————————————
Hai tháng sau, Ngô Thế Huân biết được Mục Dương Dương ở nước ngoài đã vào trị liệu ở bệnh viện tâm thần. Ngoại trừ thống hận, không thể không nói anh có chút cảm giác tiếc nuối. Trên mặt tình cảm, ai cũng là người bị hại, chỉ là năng lực chịu đựng của mỗi người không giống, bởi vậy mới mang đến kết quả khác nhau, cũng mang đến sự đau khổ cho những người không liên quan.
Từ khi xảy ra chuyện kia đến tận bây giờ cũng là hơn ba tháng, chân của Lộc Hàm cũng mất một tháng rưỡi mới hồi phục được, khuôn mặt của cậu đã tiến hành phẫu thuật chỉnh hình tương đối thành công, tựa như giống hệt so với ban đầu. Dù sao chỉ là trên má cậu có hai vết sẹo, đại thể ngũ quan không có biến động, vì vật phẫu thuật chỉnh hình độ khó cũng không cao.
Tin đồn cũng đã đi vào giai đoạn bình yên, dường như không ai còn nhớ đến chuyện ầm ĩ mấy tháng trước, bởi vậy hiện tại chính là thời cơ phản kích tuyệt nhất.
Sáng hôm nay vừa vặn là chủ nhật, mọi người đều rảnh rang ở nhà, vì vậy phòng làm việc của Lộc Hàm cuối cùng cũng đăng lên bài thanh minh về tất cả mọi chuyện mà mọi người chờ đợi đã lâu. Đầu tiên, phòng làm việc nõi rõ, tất cả nội dung đều là dựa trên sự thật để viết, đồng thời nhận được sự đồng ý của bố ruột Mục Dương Dương tức chủ tịch của công ty giải trí Nhạc Hoa, Trần Lập Đức tiên sinh. Nếu như có nghi ngờ, hoặc cảm thấy bọn họ cố tình vu cáo hãm hại có thể tự mình chứng thực.
Sau đó, bên phòng làm việc bắt đầu giải thích từ việc chủ weibo “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” đích thực là Mục Dương Dương, đồng thời cung cấp ảnh chụp về địa chỉ IP và đoạn ghi âm của Trần tiên sinh. Mục Dương Dương, Dương Thiên và Lộc Hàm xác thật đúng là bạn thân năm đó, nhưng Mục Dương Dương mắc phải chứng bệnh uất ức ở thời kỳ giữa, cho nên đối với tình bạn giữa bọn họ phát sinh hiểu lầm. Vì vậy hành động của ngài bát quái đều là hành động trả thù của một người bệnh bị mắc bệnh uất ức làm ra, Lộc Hàm vốn dĩ là trong sạch, căn bản không phải là như những gì Mục Dương Dương đã nói.
Mục Dương Dương tiến vào giới giải trí cũng là vì để có thêm cơ hội tiếp cận Lộc Hàm, từ đó tiếp tục lên kế hoạch hãm hại, các tác phẩm từ trước đến nay của cậu ta đều không phải là tác phẩm của bản thân, tất cả đều được mua lại bản quyền từ một người sáng tác nhạc ở nước ngoài, sau đó đem ra lừa gạt công chúng. Còn với tin đồn mà Hứa Thịnh tung ra, phòng làm việc cũng đưa ra chứng cứ về việc hắn ta sử dụng tài sản công ty cho mục đích cá nhân, vì vậy mới cố ý dựng ra tin đồn như vậy để uy hiếp công ty. Bởi vì uy hiếp không thành công, cho nên mới bạo tin để hãm hại Lộc Hàm.
[
Đối với việc Lộc Hàm tiên sinh biến mất, cũng đề nghị mọi người không nên hiểu nhầm. Lộc tiên sinh bởi vì chuyện cũ mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc, cho nên lựa chọn học tập, nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Hôm nay đăng bài thanh minh này để nói rõ ràng mọi việc, cũng hy vọng mọi người dùng cơ trí đối mặt với sự thật. Không bao lâu nữa, bộ phim cuối cùng của đạo diễn Vương Tống Vỹ do Lộc Hàm tiên sinh đóng vai chính 《
Tầm Mịch》
sẽ được công chiếu, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ, dùng năng lực và thực lực để đánh giá một người.]
Tất cả đều đã rõ ràng khiến công chúng bàng hoàng, sự thật trong chớp mắt lại được bằng chứng xác thực xoay chuyển, không có bao nhiêu người có thể kịp phản ứng. Bởi vì đại bộ phận đều đang đóng vai những kẻ mắng chửi độc địa và cười nhạo Lộc Hàm, hiện tại đã không còn gì để nói. Fans của Lộc Hàm cũng đã đợi đến ngày có thể ngẩng cao đầu mà tự hào Lộc Hàm của các cô ấy là một thân trong sạch, kích động đến khóc hết nước mắt, rồi không ngừng trend tên cậu đưa #Lộc Hàm lên top tìm kiếm.
Nhưng đối với những người không phải là fans, điều mà họ quan tâm lại là câu nói cuối cùng trong bài thanh minh kia, tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Vương Tống Vỹ《
Tầm Mịch》. Vị đạo diễn này nổi tiếng thế nào ai ai cũng biết, 《
Tầm Mịch》của ông ấy cũng là một truyền thuyết khiến công chúng vẫn luôn tò mò. Nhưng mà càng thu hút mọi người hơn cả, là vì ai cũng biết 《
Tầm Mịch》là một bộ phim về chủ đề đồng tính, vì vậy diễn viên chính còn lại là ai? Bộ phim như vậy Đại Lục cũng có thể phát sóng?
Tối đó, #Tầm Mịch đã được cư dân mạng trend nhiều đến mức đẩy lên mức độ bạo hot, lại có bằng chứng hữu lực trước mặt, mọi người cũng bỏ qua những điều xúc động lúc trước, bình tĩnh ngẫm nghĩ lại quả thật cũng cảm thấy Lộc Hàm không phải là người như vậy, cho nên đã lựa chọn tin tưởng.
Mối quan hệ của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm vẫn còn là một câu đố, nhưng 《
Tầm Mịch》sắp công chiếu mới là chuyện lớn mà mọi người quan tâm.
Sự thật đã chứng minh, ngày hôm sau khi khán giả đọc được bài tuyên truyền 《
Tầm Mịch》 trên weibo của đạo diễn Vương Tống Vỹ, khi ông chính thức công bố diễn viên chính của bộ phim ngoài Lộc Hàm nhân vật bí mật còn lại chính là Ngô Thế Huân, đột nhiên cảm thấy có lẽ bản thân đã kích động hơi sớm.