Tuấn Lãng vội chạy lại an ủi.
“Bác, Hạ Hạ không bị đâm vào chỗ hiểm, hơn nữa vết thương không sâu. Em ấy sẽ không sao đâu ạ..”
Lục Hạo Thiên nào biết vết thương thế nào. Ông chỉ nhận được điện thoại nói Hạ Hạ bị dao đâm khi bị bắt cóc. Còn là cậu con trai quý tử của ông hành động sơ suất. Vậy nên ông phải dạy dỗ lại Lục Tử Minh trước khi vợ mình nổi giận.
Cố Hạo Trạch lúc này đứng nhìn chằm chằm vào phòng bệnh với đôi mắt vô hồn. Lại thêm một lần nữa Hạ Hạ vì anh mà gặp nguy hiểm. Lần này còn là vì cô cứu anh. Đáng lẽ người nằm bên trong phải là anh mới đúng.
Khoảng ba mươi phút sau, Lục Tử Hân từ phòng phẫu thuật bước ra. Cô không nói lời nào, tiến tới trước mặt Cố Hạo Trạch.
“Đây là lần thứ bao nhiêu con bé phải nhập viện vì cậu rồi. Tôi không biết cậu có điểm gì tốt mà con bé cứ phải bám dính lấy một thằng nhóc kém tuổi. Nếu hai người còn tiếp tục bên nhau, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối..”
Lục Tử Minh vội kéo em gái lại.
“Tiểu Hân, bình tĩnh đã, Hạ Hạ sao rồi..”
Lục Tử Hân chuyển đối tượng sang anh trai.
“Còn cả anh nữa, anh bảo em bình tĩnh làm sao được. Anh làm ăn như vậy mà coi được à, cũng may lần này Hạ Hạ bị thương nhẹ, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi. Nếu không em sẽ không tha cho anh. Đâu phải anh không biết con bé bị bệnh tim đâu. Vậy mà anh để nó gặp nguy hiểm như vậy..”
Lục Hạo Thiên đi tới giải cứu con trai khỏi cô con gái đang chứa đầy lửa giận.
“Được rồi, Tiểu Hân, con bình tĩnh lại đã. Bố đã mắng anh con giúp con rồi. Con không phải tức giận làm gì cho mệt. Hạ Hạ không sao là tốt rồi.”
Lục Tử Hân cũng bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn cáo trạng với bố mình.
“Bố xem sao bố lại sinh được người con trai vô dụng như thế chứ. Chả được việc như Cảnh Dương nhà con gì cả..”
Lục Tử Minh tròn mắt, nhưng biết mình đang sai nên anh cũng không dám cãi.
“Cảnh Dương nhà em là nhất, được chưa..”
Đến đây Lục Tử Hân mới hết giận, cô hừ nhẹ.
“Hừ, vào thăm con bé được rồi đấy.”
Tuấn Lãng lúc này mới có cơ hội xen vào.
“Thằng nhóc Cố Hạo Trạch xông vào từ lâu rồi. Không cần chị phải nhắc đâu..”
Lục Tử Hân giật mình, cô quay lại phòng bệnh đã thấy Cố Hạo Trạch gục bên giường khóc nấc lên. Sơ Hạ đang đau cũng phải ngồi dậy an ủi anh.
“Không phải em vẫn khoẻ sao, anh khóc gì chứ.. Ngoan... nín đi, đừng khóc nữa..”
Lục Tử Hân bên ngoài như không tin vào mắt mình.
“Rốt cuộc trong đầu con bé đó chứa cái gì vậy. Con gái khi yêu phải được chiều chuộng làm nũng mới đúng. Sao cuộc tình này ngược lại vậy..”
Tuấn Lãng bên cạnh nhắng nhít tiếp lời.
“Thì trong đầu con bé đó chứa thằng nhóc Cố Hạo Trạch chứ chứa gì nữa..”
Lục Tử Minh gật gù bổ sung..
“Giống như trong đầu em chỉ chứa mỗi Trình Cảnh Dương đó..”
Lục Tử Hân bị anh trai tố cáo lặng lẽ đỏ mặt.
“Anh muốn chết à... suốt ngày trêu chọc em..”
Lục Hạo Thiên thấy mọi chuyện đã ổn, bắt đầu giải tán đám đông.
“Thôi được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, thời gian cũng muộn rồi. Để thằng bé đó ở lại chăm Hạ Hạ là được..”
Sau khi mọi người về hết, ông tiến tới vỗ vai con gái.
“Tiểu Hân, lúc nào có cơ hội con nên xin lỗi thằng bé họ Cố đó. Dù sao đó cũng là người Hạ Hạ chọn, con không nên nói thằng bé như vậy..”
Lục Tử Hân cũng biết mình sai, cô gật đầu vâng lời.
“Con biết, lúc đó con nóng tính quá. Hôm sau con sẽ xin lỗi thằng bé đó..”
Trong phòng bệnh, khó khăn lắm Sơ Hạ mới dỗ được Cố Hạo Trạch nín khóc. Hiện tại hai người đang chen chúc nhau nằm trên giường.
“Hạ Hạ, tại sao em lại đỡ dao cho anh. Anh là đàn ông, bị đâm một cái thì có sao đâu chứ..”
“Anh thừa nhận em trưởng thành hơn anh mà. Chị đỡ dao cho em có sao đâu..”
“Lần sau không được như vậy nữa biết không, chị bé..”