Chương 88: Trở thành mục tiêu
“Chú đã cảnh cáo cháu rồi, gần đây đừng chọc
giận Cơ Hương Ngưng nữa, tại sao cháu còn làm ra
chuyện ngu ngốc như vậy? Cháu cùng với người họ
Tang đó thân thiết lắm hay sao? Đó là bí mật của công
ty, cháu nghĩ nếu như những chuyện này thật sự bại lộ
thì có tốt cho cả hai chúng ta không? Cháu rốt cuộc
có não hay không vậy!”
Cơ Xuyên Hải cứ mắng liên hồi mà Cơ Xương Minh
thì không dám nói lấy một lời bào chữa.
Hắn ta quả thật đã đi nói với Tang Thu Dương về
việc chuyển nhượng tài sản.
Ít ai biết rằng Cơ Xương Minh và Tang Thu Dương
là bạn của nhau. Suy cho cùng, lĩnh vực mà bọn họ
kinh doanh không giống nhau, hơn nữa cũng không
cùng trang lứa.
Nhưng những người xấu xa dường như cũng có sở
thích tương tự, ví dụ như chơi bài là một trong những
phương pháp giải trí phổ biến của bọn họ.
Hai người bọn họ đã gặp nhau ở sòng bạc, vừa
gặp đã thân.
Lần này Cơ Xương Minh đã tiết lộ bí mật công ty
cho Tang Thu Dương, hy vọng rằng hắn ta có thể
nhân cơ hội này để đuổi Cơ Hương Ngưng ra khỏi
Hiệp hội Thương Mại. Bản thân Tang Thu Dương cũng
xem thường Cơ Hương Ngưng, hắn ta đã có nhiều
năm kinh nghiệm trong hoạt động thương hội, địa vị
xã hội cũng cao hơn Cơ Hương Ngưng rất nhiều.
Muốn đuổi một người mới, chẳng phải là rất đơn giản
hay sao?
Nhưng bất ngờ thay, Cơ Hương Ngưng không
những không bị đuổi đi, mà Tang Thu Dương còn bị
đánh bại bởi Hoắc Khải, ngay sau khi bọn họ rời đi, thì
Hiệp hội Thương Mại đã gửi xuống một công văn
thông báo rằng công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao đã
độc lập rút khỏi Hiệp hội Thương Mại tỉnh.
Tất cả mọi người trong thương hội đều biết rằng
Tang Thu Dương đã bị hội trưởng Khang tìm ra bằng
chứng xác thực chống lại hắn, ngay sau đó thì Khang
Chính Tín đã đuổi cổ hắn ta.
Toàn bộ câu chuyện này được lưu truyền trong
giới kinh doanh và đến tai của Cơ Xuyên Hải, ông ta
liền gọi điện cho Cơ Xương Minh để hỏi tình hình. Sau
khi nghe được câu chuyện, thì mới biết rằng Cơ
Xương Minh thật sự đã đem chuyện chuyển nhượng
tài sản công ty nói cho người ngoài biết.
Chương 88: Trở thành mục tiêu
Điều này khiến cho Cơ Xuyên Hải vô cùng tức
giận. Từ đầu ông ta làm vậy là vì muốn giúp Cơ Xương
Minh kiểm soát công ty và đàn áp Cơ Hương Ngưng.
Mặc dù chuyện dòng chính chèn ép nhánh phụ là
rất thường tình, nhưng làm như vậy dẫu sao cũng sẽ
gây tổn hại đến danh dự của gia tộc, chính là chuyện
không thể công khai nói cho người ngoài biết.
Cơ Xương Minh làm như vậy thì chẳng khác nào
đang bán đứng Cơ Xuyên Hải, lỡ như để cho người
khác biết, ông ta chắc chắn sẽ bị liên lụy vào.
Mắng nhiếc một hồi lâu, Cơ Xuyên Hải cũng có
chút mệt mỏi, một lúc sau thì dừng lại.
“Chú ba, cháu chỉ không cam tâm khi nhìn thấy cô
ta thừa cơ hội để uy hiếp chúng ta, vì vậy cháu chỉ
muốn dạy cho cô ta một bài học. Ai mà biết được
Tang Thu Dương lại vô dụng như vậy, không những
không thu phục được Cơ Hương Ngưng, mà chính
bản thân hắn ta cũng gặp tai họa”, Cơ Xương Minh
oan ức nói.
“Cháu thật sự không có đầu óc hay là đang cố ý
gài bẫy chú đấy hả? Cơ Hương Ngưng là người có thể
đối phó dễ dàng như vậy sao? Nếu như nó dễ dàng
đối phó đến như vậy, cháu còn cần nhờ đến người họ
Tang đó giúp đỡ sao? Chuyện thu mua lần này, để cho
Cơ Hương Ngưng nắm giữ quyền chủ động, điều
sáng suốt nhất bây giờ chúng ta có thể làm chính là
tạm lánh sang một bên chờ thời cơ thích hợp. Trước
khi tìm được cơ hội, bất kể cháu làm gì cũng đều có
thể bứt dây động rừng! Hơn nữa, cháu không biết gì
về công ty kỹ thuật hóa học Lộ Viễn, lại dám mượn
đao giết người, còn không sợ tự mình hại mình hả!”,
Cơ Xuyên Hải tức giận nói.
Cơ Xuyên Hải thật sự còn nóng lòng đối phó với
Cơ Hương Ngưng hơn Cơ Xương Minh. Nhưng ông ta
biết rằng, vị trí hiện tại của Cơ Hương Ngưng trong
văn phòng chỉ nhánh là không thể lay chuyển.
Đối phó với cô ấy bây giờ cũng chính là tự chuốc
lấy rắc rối cho mình.
Nếu như không phải Cơ Xương Minh luôn luôn
nghe theo lời của ông ta, thì ông ta đã sớm thay thế
một tên ngu ngốc như vậy di rồi.
“Nói tóm lại, từ bây giờ cháu cứ ngoan ngoãn yên
phận ở lại công ty, không có chuyện gì thì không được
đến tìm Cơ Hương Ngưng gây phiền toái, cô ta bây
giờ không phải là người mà cháu có thể tùy tiện động
vào”, Cơ Xuyên Hải nói.
“Cháu hiểu rồi”, Cơ Xương Minh dừng lại, sau đó
nói: “Tuy rằng không thể động vào Cơ Hương Ngưng,
nhưng nếu cháu muốn gây phiền toái cho tên họ Lý
kia cũng không sao chứ?”
“Cháu gây phiền toái cho cậu ta làm gì?’, Cơ
Xuyên Hải hỏi.
“Thì bởi vì cứ nhìn thấy cái thằng nhóc đó là cháu
lại cảm thấy khó chịu, cả ngày đi theo sau Cơ Hương
Ngưng, không biết là nghĩ ra những kế sách gì. Cháu
luôn cảm thấy gần đây những sự việc không thuận lợi
với chúng ta phát sinh đều có liên hệ lớn với cái tên
này!”, Cơ Xương Minh nói.
Chưa nói đến, bình thường Cơ Xương Minh làm
việc mặc dù không biết sử dụng đầu óc, nhưng trực
giác của hắn ta vẫn rất chính xác.
Ngược lại, người luôn tỏ ra sắc sảo như Cơ Xuyên
Hải, lại không có được trực giác chính xác như Cơ
Xương Minh.
“Não cháu bị úng nước rồi à. Trong vụ mua lại chỉ
nhánh lần trước, nếu như cậu ta không giúp thuyết
phục Cơ Hương Ngưng suy nghĩ lại, thì bây giờ cháu
đã bị đuổi cổ đi rồi!”, Cơ Xuyên Hải lại khiển trách.
“Có quỷ mới biết bọn họ có phải là đang thông
đồng diễn xuất gạt người hay không, dù sao cháu
nhìn thấy cái tên đó liền cảm thấy rất không vừa
mắt!”, Cơ Xương Minh buồn bực nói: “Cơ Hương
Ngưng chú không để cho cháu động vào, cháu cũng
nghe chú, nhưng cái tên họ Lý kia cũng chỉ là một
người ngoài, không dính dáng gì đến chúng ta, đừng
nói là chú cũng muốn che chở cho cái tên đó chứ?”
Cơ Xuyên Hải hơi do dự. Lần trước khi Hoắc Khải
thuyết phục Cơ Hương Ngưng, ông ta còn cảm thấy
rất tán thưởng con người này. Dù sao cũng phải biết
xem xét tình hình tổng thể, nếu như không có lời nói
của cậu ta, mọi chuyện có thể đã đi đến một kết quả
khác.
Nhưng cơn tức giận của Cơ Xương Minh gần đây
hiển nhiên đã trở nên rất đáng sợ. Vừa mới thua đậm
ở chỗ của Cơ Hương Ngưng thì ngay lập tức đã lôi
Tang Thu Dương, bạn bè trên sòng bạc vào cuộc.
Nếu như ông ta ngăn cản Cơ Xương Minh động
vào một người ngoài trong lúc này, có vẻ như cũng
không hợp lý cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cơ Xuyên Hải cũng
quyết định không bảo vệ Hoắc Khải nữa.
Chẳng phải chỉ là một trợ lý thôi sao? Đối với
những đóng góp trước đây của cậu ta, chỉ cần bồi
thường thêm tiền cho cậu ta là được. Dù sao cậu ta
cũng không quan trọng bằng cháu trai mình!
“Vậy thì tùy cháu, muốn thế nào cũng được.
Nhưng nhớ kỹ một điều, không được dính dáng gì đến
Cơ Hương Ngưng nữa! Chuyện lần này chú đã cho
người hỗ trợ làm cho lắng xuống, sẽ không nhiều
Chương 88: Trở thành mục tiêu
người biết được chỉ tiết cụ thể. Nhưng lần sau nếu
còn phát sinh những chuyện tương tự, đừng trách sao
chú lại đi trở mặt với cháu!”, Cơ Xuyên Hải cảnh cáo.
Được sự cho phép của ông ta, Cơ Xương Minh vui
mừng ra mặt, liền vội nói: “Đừng lo, chú ba, cháu sẽ
chỉ xử lý tên họ Lý đó thôi. Cháu không thèm quan
tâm đến Cơ Hương Ngưng, cô ta muốn làm gì thì cũng
mặc kệ”.
Cơ Xuyên Hải ừ một tiếng, lại dặn dò mấy câu, sau
đó mới cúp điện thoại.
Đối với ông ta thì đây chỉ là chuyện nhỏ, một người
nhỏ bé được làm vật xả giận cho Cơ Xương Minh thì
cũng tính là vinh dự của cậu ta.
Bao nhiêu người muốn bị nhà họ Cơ ức hiếp còn
không được.
Cơ Xuyên Hải vĩnh viễn sẽ không biết, lần này ông
ta đưa ra quyết định đó, kết quả sẽ mất đi cái gì.
Đây là cơ hội duy nhất để ông ta giành được Hoắc
Khải.
Trước đây khi Hoắc Khải ngay trước mặt của bọn
họ khuyên Cơ Hương Ngưng, chính là muốn cùng bọn
họ cải thiện quan hệ, để có thể mau chóng nắm trong
tay nhà họ Cơ.
Nhưng bây giờ, cả Cơ Xuyên Hải cùng Cơ Xương
Minh đều không xem Hoắc Khải ra gì, dựa vào tính
cách của Hoắc Khải, hiển nhiên cũng sẽ không cho
bọn họ thêm cơ hội.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Cơ Xương Minh cười
nhạt mấy tiếng, sau đó lại bấm gọi một số khác: “Bảo
mấy tên kia chuẩn bị đi, trong vòng hai ngày phải giải
quyết xong chuyện này. Tôi cho thêm một nửa số tiền
đó!”
Hoắc Khải đang ăn trưa với gia đình của mình,
không biết rằng vì Cơ Xương Minh không thể đối phó
với Cơ Hương Ngưng nên đã nhắm mình thành mục
tiêu.
Mà Cơ Xương Minh cũng không ngờ rằng, người ở
trong mắt của hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ lại chính
là kẻ thù đáng sợ nhất.
Buổi tối, trước giờ ăn tối khoảng nửa tiếng, Ninh
Thần vừa mới đưa Đường Đường về nhà, còn chưa kịp
đi vào thì Hoắc Khải đã nghe thấy tiếng cô ấy tranh
cãi với những người khác từ trong bếp.
Anh nhanh chóng đặt con dao làm bếp trong tay
xuống, đi ra mở cửa xem xét, liền thấy Ninh Thần
đang đối mặt với một vài người đàn ông có nét mặt
hung ác.
Nhìn thấy Hoắc Khải bước ra, Đường Đường liền
chạy đến méc: “Bố ơi, mấy người xấu này ăn hiếp
mẹ!”
Giữa Hoắc Khải và Ninh Thần có thể không tồn tại
thứ gọi là tình yêu, nhưng giữa những người thân vẫn
sẽ có tình cảm, dù sao họ cũng đã sống cùng nhau
lâu như vậy.
Anh lập tức tiến lên phía trước vài bước, kéo Ninh
Thần ra phía sau, nhìn ba người đàn ông trước mặt
lạnh lùng nói: “Các người là ai, muốn làm gì!”
Được Hoắc Khải kéo ra phía sau, cái cảm giác an
toàn mãnh liệt đó đã khiến cho trái tim đang đập
nhanh của Ninh Thần nhanh chóng bình tỉnh lại.
“Bọn họ nói mình là bạn chơi bài với anh, đến tìm
anh đòi tiền”, Ninh Thần thấp giọng nhắc nhở.
Bạn chơi bài?
Hoắc Khải nhìn chằm chằm vào mấy người kia,
trong đầu nhanh chóng nhớ lại.
Lúc này, trong số đó có một người ốm yếu với hàm
răng vàng khè vì hút thuốc, cười lạnh nói: “Lý Phong,
dạo này trí nhớ kém thế sao, mới hai tháng không
gặp, liền không nhớ rõ mình có bao nhiêu người anh
em vậy? Sao nào, xe điện đụng anh mất trí nhớ rồi
hả?”
Trong trí nhớ của Lý Phong, những người này thật
sự có tổn tại, họ đều là những người bạn từng uống
rượu và chơi bài cùng nhau.
Mà ngày hôm đó khi Lý Phong đụng phải cột điện,
không ai trong số những người thường gọi là anh em
này đến thăm anh ta, còn không bằng những người
quen sơ.
Bây giờ thấy cuộc sống của người ta khá hơn, lại
muốn đến đây đòi tiền.
Nhưng trong trí nhớ của Lý Phong, Hoắc Khải
không nhớ gì về việc nợ tiền.
Mặc dù thích uống rượu và chơi bài nhưng Lý
Phong lại khá nhát, không bao giờ dám vay tiền để
chơi tiếp những trò này. Không cần biết anh ta thua
bao nhiêu, chỉ cần tiền trong túi tiêu hết, anh ta liền
xoay người rời đi, đó là một trong số ít những việc làm
còn coi được của anh ta.
Cho nên việc những người này đến đây để đòi tiền
hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.
“Tôi không nhớ mình đã nợ các người số tiền nào”,
Hoắc Khải nói: “Nếu như không còn gì nữa, các người
có thể rời đi. Nếu còn quay lại quấy rối tôi và gia đình,
tôi sẽ gọi cảnh sát”.