“Đúng rồi đúng rồi, kí hợp đồng, kí hợp đồng!”, Hoàng
Hữu Sơn vui mừng lấy bút viết lên hợp đồng đã được
chuẩn bị sẵn.
Xem ra, giờ ông ta vui mừng tới nỗi không giữ được
bình tĩnh rồi, nếu không thì với một khách hàng lớn như
vậy, ít nhất cũng phải mời người ta vào văn phòng uống
trà bàn bạc chứ.
Tuy nhiên người đàn ông trung niên cũng không quá
để ý tiểu tiết, đối với ông ta mà nói, tốc độ làm việc mới là
điều quan trọng nhất.
Lúc này, Hoắc Khải kéo Ninh Ngọc Lâm lại hỏi: “Ống
nước và vòi hoa sen bên kia có bán không vậy?”
Ninh Ngọc Lâm ngây ngốc nhìn hai người đang kí hợp
đồng, nghe thấy câu hỏi của Hoắc Khải liền tuỳ tiện đáp:
“Bán, cái gì cũng bán hết!”
“Một bộ vòi sen kèm ống nước giá thành sản xuất bao
nhiêu?”
“Không tới 25 tệ đâu”, Ninh Ngọc Lâm trả lời theo bản
năng, cậu ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm Hoắc
Khải hỏi những cái này để làm gì
Giờ trong lòng Ninh Ngọc Lâm cũng đang vui sướng
vô cùng, 1 triệu 500 ngàn đó! Đơn hàng mấy chục ngàn
thì không cần quá kích động, nhưng đây là 1 triệu 500
ngàn đó, dù cho vào thời đỉnh cao của nhà máy, thì con số
nãy cũng đủ khiến cho mọi người kích động reo hò rồi.
Hoắc Khải cũng không làm phiền tới tâm trạng vui
mừng của cậu ta nữa, đi về phía góc nhà máy, cầm một
bộ vòi sen và ống nước lên rồi kiểm sơ qua số lượng.
Sau đó, anh lấy một bộ lại đây.
Lúc này, Hoàng Hữu Sơn đã điền xong nội dung trên
hợp đồng, chỉ chờ hai bên xác nhận lại giá cả và kí tên
nữa là xong.
Hoắc Khải cầm lấy bộ vòi sen tới trước người đàn ông
trung niên, hỏi: “Giám đốc Liêu, phạm vi kinh doanh chủ
yếu của công ty ông là ở vùng nông thôn đúng không?”
Người đàn ông trung niên vui vẻ quay đầu hỏi: “Sao
cậu lại nghĩ như vậy?”
“Bởi sản phẩm của thương hiệu nhỏ rất khó để tiêu
thụ ở khu vực thành thị, càng những thành phố có nền
kinh tế phát triển, thì xu hướng người dùng càng thích
những thương hiệu lớn. Vì vậy, những thương hiệu nhỏ
hoặc là đi theo hướng xuất khẩu sản phẩm, hai là chuyển
phạm vi tiêu thụ tới khu vực nông thôn. Ông mạo hiểm
đặt 1000 chiếc, nếu như xuất khẩu thì rủi ro cũng rất lớn,
vì vậy chỉ có thể là bán cho khu vực nông thôn rồi”, Hoắc
Khải trả lời.
Người đàn ông trung niên cười lớn, nói: “Cậu đúng là
rất thú vị, không sai, tôi chủ yếu là làm thị trường nông
thôn”.
Hoắc Khải đưa bộ vòi sen trong tay ra và nói: “Vậy ông
xem thử cái này, đây cũng là sản phẩm của nhà máy
chúng tôi, chất lượng chắc chắn không cần phải bàn
nhiều rồi. Nếu như ông làm thị trường nông thôn thì chắc
sẽ hiểu rõ tính cách tiết kiệm của khu vực đó, vì vậy tôi
nghĩ nên để bình nóng lạnh, vòi sen và ống nước thành
một bộ. Giờ ông muốn tặng miễn phí cho họ khiến họ cảm
thấy tiết kiệm được không ít tiền, hay là ông muốn kiếm
thêm, thì tôi cũng không có ý kiến gì hết. Nhưng bộ vòi
sen và ống nước này, cả bộ chỉ có 25 tệ, bán cho ông giá
30, kiếm 5 tệ lấy công làm lời, ông thấy thế nào?”
Hoàng Hữu Sơn và Ninh Ngọc Lâm bên cạnh nghe vậy
cũng ngẩn người, không ngờ người này giờ vẫn còn tiếp
tục bán được thêm ư?
Nhưng mà nghe những lời anh nói cũng thấy có lý đó
chứ.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ vòi sen trong tay rồi
ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải, nụ cười trên mặt ông ta càng
lúc càng nở rộ, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
“Chàng trai, tôi trả lương cho cậu gấp đôi, cậu về làm
cho tôi, thế nào?”, người đàn ông trung niên hỏi.
Ninh Ngọc Lâm há hốc miệng, cái này là cướp người
trắng trợn à?
Đây là điều tối kị trong kinh doanh, mà quan trọng hơn
nữa, người được “cướp” về kia lại là tên mọt sách Lý
Phong mà cậu ta xem thường nhất.
Nhưng mà nói đi nói lại, Lý Phong cũng không phải
nhân viên ở đây mà, dù ai muốn cướp thì cũng đâu có
cách nào trách đâu.
Mặc gì rất muốn biết vì sao lại có người nhắm trúng
tên này, nhưng mà nghĩ kĩ lại những gì Hoắc Khải đã làm,
đã nói, trong lòng Ninh Ngọc Lâm cũng không thể không
công nhận, anh đúng là một thiên tài marketing.
Khách hàng lúc đầu chỉ định mua 30 chiếc, vậy mà
anh đã bán ra được 1000 chiếc rồi, giờ lại còn giải quyết
được cả đống vòi sen và ống nước kia.
Thế nào là giỏi?
Đây chính là giỏi chứ còn gì nữa!
Hoắc Khải cười nhẹ: “Xin lỗi”.
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, cười
với Hoàng Hữu Sơn: “Giám đốc Hoàng, tôi rất ngưỡng mộ
ông có một nhân viên sale tốt như vậy, nếu so với cậu ấy,
đám nhân viên của tôi đúng là ngu như heo mà. Không
cần nói nhiều, bộ vòi sen và ống nước này tôi cũng đặt
luôn, cứ theo giá lúc nãy cậu nói đi, 30 tệ một bộ”.
Hoàng Hữu Sơn trong lòng cũng thầm nghĩ, nếu so
sáng với chàng trai trẻ trước mắt mình đây, thì đám nhân
viên của ông ta cũng là một lũ ngu như heo.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng đang rỉ máu, mẹ
kiếp, mà cậu ta cũng không phải là nhân viên ở đây chứ!
Tai sao lai không phải chứ!!!
Nếu có được thiên tài marketing như vậy, Hoàng Hữu
Sơn đồng ý dùng 1 triệu tiền mặt để trao đổi!
Trước mặt khách hàng, Hoàng Hữu Sơn đương nhiên
không thể nói như vậy, chỉ cười cười nói: “Đúng vậy, tôi
cũng thấy năng lực của cậu ta rất tốt”.
Mấy việc còn lại khá đơn giản, chỉ cần thêm mục vòi
sen và ống nước vào hợp đồng, kiểm tra lại giá trị hợp
đồng rồi hai bên cùng kí tên là xong.
Hoắc Khải nhìn qua chữ kí trên hợp đồng, Liêu Thiên
Bằng, nét chữ rồng bay phượng múa khí phách, rất phù
hợp với tính cách của người này.
Kí xong hợp đồng, Liêu Thiên Bằng gọi điện cho nhân
viên phía ngoài nhà máy chất hàng lên xe.
1000 bình nóng lạnh kèm theo bộ vòi sen và ống
nước, chỉ dựa vào sức của hai người trên xe chắc chắn
làm không kịp. Hoàng Hữu Sơn liền gọi thêm một đám
người tới phụ giúp, cũng mất nửa giờ mới chất xong đống
hàng.
Trong khoảng thời gian này, Liêu Thiên Bằng nói
chuyện với Hoắc Khải còn nhiều hơn cả Hoàng Hữu Sơn.
Kiến thức của Hoắc Khải còn nhiều hơn cả Liêu Thiên
Bằng, anh tuỳ ý nói vài câu cũng đủ khiến Liêu Thiên
Bằng thấy được mở mang đầu óc.
Sự ngạc nhiên và tán thưởng của Liêu Thiên Bằng đối
với anh bộc lộ trực tiếp qua ánh mắt. Chỉ trong nửa tiếng
ngắn ngủi, ông ta cũng đã bày tỏ muốn Hoắc Khải tới
công ty mình làm việc ba lần.
Còn về tiền lương, từ mức gấp hai, tới gấp ba lần, rồi
tới mức để Hoắc Khải tự quyết định, mỗi lúc một tăng lên.
Hoắc Khải thờ ơ với những lời đề nghị đó, giờ anh
muốn quay trở lại nhà họ Hoắc, trước mắt việc quan trọng
nhất là cải thiện mối quan hệ trong gia đình đã. Còn về
những chuyện khác, từ từ rồi tính sau.
Liêu Thiên Bằng vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng không
ép buộc nữa, chỉ nói: “Bất cứ lúc nào, công ty chúng tôi
vẫn luôn chào đón cậu, chỉ cần cậu muốn tới cứ gọi cho
tôi là được!”
Nói rồi nhét một tấm danh thiếp vào túi Hoắc Khải.
Thấy cuộc đối thoại của Liêu Thiên Bằng, Hoàng Hữu
Sơn hỏi Ninh Ngọc Lâm: “Không phải cậu nói anh rể cậu
là mọt sách sao? Vậy mà có tài kinh doanh như vậy, tôi
cũng là lần đầu gặp đó”.
Ninh Ngọc Lâm cũng chẳng khác nào gặp ma, không
biết nên trả lời như thế nào.
Lý Phong của ngày xưa đúng là tên mọt sách không
hơn không kém, ngoài việc biết mấy cái kiến thức không
thực tiễn trong sách vở ra, những cái khác không hiểu gì
cả. Chẳng giống bây giờ chút nào, đến cả những tiêu
chuẩn kĩ thuật chuyên môn về bình nóng lạnh anh cũng
nắm lòng, chẳng kém gì kĩ thuật viên trong nhà máy.
Tiêu chuẩn chuyên môn có thể học được, nhưng còn
tư duy và chiến lược kinh doanh thì sao?
Giống như việc Lý Phong vừa bán được bình nóng
lạnh kèm theo bán cả bộ vòi sen lúc nãy cũng đủ trở
thành bài học marketing kinh điển rồi!
Một tên mọt sách trước đây chỉ quanh quẩn trong 4
bức tường, vậy mà có thể làm được một việc đáng kinh
ngạc như vậy?
Ninh Ngọc Lâm tuy không dám tin, nhưng lại không
thể không tin.
Sau khi chất hàng xong, Liêu Thiên Bằng cùng nhân
viên rời đi. Trước khi đi vẫn nhiệt tình mời Hoắc Khải nếu
có thời gian rảnh thì cùng ông ta đi ăn.
Hoắc Khải không đồng ý, mà cũng chẳng từ chối, biểu
cảm rất thản nhiên.
Anh càng giữ thái độ này, càng khiến Liêu Thiên Bằng
cảm thấy, chàng trai này không đơn giản chút nào.
Sau khi Liêu Thiên Bằng rời đi, Hoàng Hữu Sơn tươi
cười tiến tới: “Cậu Lý phải không, rất cảm ơn cậu vì đã
giúp chúng tôi chốt được đơn hàng lớn như vậy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!