Chương 712: Người máy “Chạy nhanh!”, đội viên Tinh Anh ở một bên thúc giục, đồng thời cầm súng trong tay bắn về phía kẻ địch. Mặc dù vũ khí trong tay anh ta có hỏa lực kinh người nhưng rất khó ngăn cản đối phương trong chốc lát. Tốc độ của đối thủ quá nhanh, nhanh đến mức khi mấy người Hoắc Khải vừa ra khỏi vùng đất phước lành thì đã bị đuổi kịp. Hai đội viên Tinh Anh còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ta một tay ném từng người ra xa mười mấy mét. Nhìn hắn ta thản nhiên như ném con búp bê vải, ngay cả Hoắc Khải cũng phải sửng sốt. Sức mạnh khủng khiếp như vậy, quả thật không phải là người. Mà khi đội viên Tinh Anh nổ súng, anh cũng tận mắt nhìn thấy đối phương trúng mấy chục phát đạn, nhưng vẫn không có dấu hiệu bị thương. Hắn ta không cảm thấy đau sao? Mắt thấy đối phương bất chợt xông tới, không thể ngăn cản, Hoắc Khải không hề do dự, lập tức kéo xe cáng của Đông Hoàng Thái Nhất quay trở lại vùng đất phước lành. Rất nhiều đội viên Tinh Anh và nhân viên bảo vệ cùng xông lên, trở thành một bức tường người. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là khi kẻ địch tới gần vùng đất phước lành chỉ còn 1m thì chợt dừng lại. Hắn ta không đuổi tới, mà chỉ lặng lẽ nhìn người bên trong. Sau vài giây, hắn ta bỗng nhiên quay trở lại, đi xung quanh tìm kiếm những hòn đá to để ném qua. Những hòn đá cực lớn mấy trăm cân có thể khiến cả một đám người đang đứng nghênh chiến đều bị đập nát xương. Không ai có thể ngăn cản một sức mạnh kỳ quái như thế, đối phương bê từng hòn đá ném tới, uy lực còn đáng sợ hơn đạn. May mà Hoắc Khải phản ứng kịp thời, đưa Đông Hoàng Thái Nhất và nhóm trị liệu trốn vào tầng trong cùng của vùng đất phước lành. Ở đó còn mấy góc nữa, dựa vào bức tường thiên nhiên để ngăn chặn cuộc tấn công bằng đá. Nghe thấy tiếng động ầm ầm bên ngoài, sắc mặt của nhóm trị liệu đều tái mét vì sợ hãi. Hoắc Khải mạo hiểm ngó đầu ra nhìn, thấy kẻ địch vẫn không có ý định xông vào mà tiếp tục dùng đá tấn công. Đội viên Tinh Anh và nhân viên bảo vệ dù đã rất cố gắng chống trả nhưng vẫn vô ích. “Tất cả trở lại, trốn hết đi!”, Hoắc Khải hét lên. Những người đứng ở lối vào, chắc chắn chỉ chết một cách lãng phí, nếu đối phương đã không chọn cách xông vào để chiến đấu thì không cần phải chết vô ích như vậy. Mọi người lập tức nghe theo mệnh lệnh của Hoắc Khải, trốn sang một bên. Những hòn đá không ngừng ném tới, cả vùng đất phước lành như khẽ rung động, có thể tưởng tượng được sức mạnh này lớn đến mức độ nào. Khoảng hai phút sau, cũng không biết ném xong đá hay sao mà tiếng ồn cũng dừng lại. Hoắc Khải lại ngó ra thăm dò thì thấy kẻ địch đang đứng trước lối vào, hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn ta không có hành động gì khác nhưng lại khiến lòng người phát run. Một đội viên ưu tú mạo hiểm chạy tới, đề nghị với Hoắc Khải: “Đợi một lát chúng tôi thu hút sự chú ý của hắn ta, anh nhân cơ hội đưa người rời đi, đừng lo lắng chuyện ở đây”. “Không cần đâu”, Hoắc Khải lắc đầu. Anh nhìn chằm chằm kẻ địch đang đứng ở cửa, bỗng nhiên nói: “Anh cảm thấy, tại sao hắn lại không đi vào? Nếu hắn đi vào thì các anh có thể ngăn cản không?” Đội viên Tinh Anh bị hỏi thì sững sờ, sau đó cười khổ lắc đầu nói: “Chắc chắn là không ngăn cản được. Thực sự kẻ này quá đáng sợ, vốn dĩ không thể dùng sức người để đối phó. Nhưng nguyên nhân hắn ta không tiến vào thì tôi không rõ. Nếu hắn ta thật sự đi vào thì chắc chắn chúng ta sẽ chết”. “Cũng có thể nói, một mình hắn ta có thể giết tất cả chúng ta hoặc là bắt sống?”, Hoắc Khải hỏi. “Đúng vậy”, đội viên Tinh Anh không phủ nhận điểm này. Cho dù là thừa nhận sự thật này khiến anh ta cảm thấy vô cùng chán nản. Hoắc Khải nhìn chằm chằm vào kẻ địch ở ngoài cửa, suy nghĩ kỹ càng một lát, sau đó liền ra lệnh: “Anh bảo người ném ít đồ ra bên ngoài, đủ loại đồ vật như vũ khí, thực vật, quần áo…” “Hả? Ném đồ ra làm gì?”, đội viên Tinh Anh không hiểu hỏi. “Bảo anh làm thì làm nhanh lên, nói nhiều thế làm gì!”, Hoắc Khải sẵng giọng nói. Đội viên Tinh Anh biết anh cũng đang gấp gáp thì không dám hỏi nữa mà lập tức sắp xếp người làm theo lời của Hoắc Khải. Sau đó, các loại vũ khí, đồ ăn, quần áo đều bị ném ra ngoài. Nhưng trong tất cả các đồ thì có một bộ quần áo động vào đối phương đã lập tức bị xé nát. Còn những đồ vật khác thì hắn không thèm nhìn. Hoắc Khải bảo người ngừng ném đồ, trong lòng anh đã có phán đoán. Có lẽ, kẻ đang đứng trước mắt không phải là người! Trên đời này, tuyệt đối không thể có quái vật chạy từ chân núi đến sườn núi trong nửa phút, hơn nữa là trên thân thể còn có ít nhất hơn trăm viên đạn mà vẫn đứng sừng sững không đổ. Điều quan trọng nhất là, sau khi mình trở lại vùng đất phước lành thì hắn lại không truy đuổi theo mà lại đứng bên ngoài tấn công từ xa bằng cách ném đá. Đây là điều không hợp lẽ thường, không có bất kì lý do nào có thể giải thích cho điều đó. Vừa rồi Hoắc Khải cho người ném đồ, chính là muốn có thêm nhiều thông tin để phán đoán, mà bây giờ anh có thể đưa ra được kết luận. Kẻ địch trước mặt, có lẽ thật sự không phải là người mà là một người máy! Không sai, là một người máy thường thấy trong phim khoa học viễn tường. Đối với người bình thường mà nói thì điều này khá viển vông nhưng đối với Hoắc Khải thì lại không phải điều khó tưởng tượng. Dựa vào trình độ hiện tại của Hi Vọng Mới thì thực sự có thể đạt được tới mức độ này. Nội bộ công ty cũng đã thành lập một công ty chuyên chế tạo người máy, dựa vào AI, chuẩn bị sáng tạo ra người máy phục vụ các công việc trong nhà một cách hoàn thiện. Nhưng bây giờ, người máy vẫn trong giai đoạn tuyên truyền, lại thêm có vài linh kiện có giá thành quá cao, khiến giá bán chưa đạt mức lý tưởng nên mới chưa chính thức bán ra ngoài. Nếu thật sự không tính giá thành thì nhìn người máy không sợ súng đạn như trước mắt cũng không khó chế tạo. Nguyên nhân Hoắc Khải nghi ngờ đối phương là người máy là vì hắn ta không có ý đi vào vùng đất phước lành. Trong này có gì đáng sợ sao? Một đám bại dưới tay nó. Trong mắt đối phương, cho dù là đội viên Tinh Anh hay là người bình thường đều là những sinh vật yếu đuối không đáng nhắc đến. Nó không có lý do nào để không đi vào, trừ khi trong này có thứ gì đó mà nó sợ hãi. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoắc Khải nghĩ tới một khả năng, đó chính là thiết bị gây nhiễu tín hiệu được lắp đặt khắp nơi trong vùng đất phước lành. Nếu đối phương thật sự là người máy, vậy thì một khi đi vào vùng đất phước lành, thiết bị gây nhiễu tín hiệu sẽ làm rối loạn tín hiệu của nó. Có thể khiến nó mất đi năng lực hành động cũng có thể khiến nó mất đi liên kết với thế giới bên ngoài. Cho dù là kết quả nào thì cũng là điều mà kẻ khống chế phía sau không muốn nhìn thấy. Cho nên, nó thà đứng bên ngoài dùng đá ném vào. Vừa rồi, trong những thứ mà Hoắc Khải bảo người ném ra ngoài, nguyên nhân quần áo bị xé nát có thể là do có yếu tố con người nên đã bị đánh giá sai. Sau đó, nó đã điều chỉnh phương thức phán đoán cho nên những bộ quần áo khác mới bình an vô sự. Xâu chuỗi tất cả các manh mối lại khiến Hoắc Khải càng cảm thấy suy luận của mình đáng tin cậy. Cũng chỉ có khả năng kẻ đứng kia là một người máy kỹ thuật cao mới có thể giải thích vô vàn điều khó tin xảy ra lúc trước. Những chuyện con người không thể làm được, nó lại làm được, bởi vì nó không phải là người. Không do dự nhiều nữa, Hoắc Khải ra lệnh cho mọi người đi lấy thiết bị gây nhiễu tín hiệu tới, cẩn thận ném chúng đến các góc độ khác nhau. Nhưng thiết bị gây nhiễu này đang ở trạng thái tắt, nhìn có vẻ giống như viên gạch, có thể là vì trước đó đã ném không ít đồ nên kẻ địch vẫn tỏ ra thờ ơ. Khi thiết bị gây nhiễu tín hiệu đã bố trí khắp nơi thì Hoắc Khải mới ấn công tắc trên tay. Tất cả các tín hiệu trong phạm vi vài mét xung quanh đối phương đều bị gây nhiễu, thậm chí không thể truyền qua vệ tinh. Lúc này, Hoắc Khải mới thấy rõ ràng, thân thể của đối phương rung lên vài cái thì càng chứng tỏ phán đoán của anh. Khi thiết bị gây nhiễu được bật lên, con người sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có những sản phẩm công nghệ điện tử mới có phản ứng. Tuy rằng đã chắc chắn đó là người máy, cũng đã làm nhiễu tín hiệu của nó, nhưng để bảo đảm, Hoắc Khải vẫn cho một người tới thử tấn công. Nhưng đối phương không hề có phản ứng với sự tấn công của người này. Sau đó người này mới mạo hiểm, toát mồ hôi hột đầy đầu mà bước ra khỏi vùng đất phước lành. Anh ta đã làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào, nhưng đối phương dường như bị ngốc, không có phản ứng với sự xuất hiện của anh ta. Cho đến khi đứng cùng một chỗ với nó, đánh đập, còn thử lột bộ áo giáp của nó cũng không phản ứng, mới chắc chắn là an toàn. Đương nhiên, cái gọi là an toàn cũng chỉ mang tính tương đối. Để đề phòng đối phương đang giả bộ, đội viên Tinh Anh không dám để Hoắc Khải rời khỏi vùng đất phước lành. Họ tự chạy ra, dùng mọi thiết bị để cắt gọt, tháo dỡ nó. Trong quá trình này, kẻ địch vẫn không phản ứng, cho đến khi lớp áo giáp bị mở ra thì mọi người đều sững sờ. Chỉ nhìn thấy bên trong một lớp hợp kim cứng rắn, giữa lớp áo giáp và lớp hợp kim, có một lượng lớn đầu đạn rơi vãi trên mặt đất như những hạt đậu.