Chương 660: Qua đời Bà cụ cũng trêu chọc Tiểu Quang và trao cho cậu bé chiếc nhẫn ngọc quý của mình. Ninh Thần thì nhận lấy chiếc vòng ngọc mà bà cụ đã đeo hàng chục năm, còn với Đường Đường thì đó là một chiếc vòng cổ bằng ruby có giá trị gần một triệu. Ba thứ này đều là những món đồ yêu thích của bà cụ, nhưng khi tặng quà, bà cụ không hề quan tâm đến chúng, chỉ nói rằng: “Đều là mấy thứ vô bổ, cứ giữ lấy mà chơi. Dù sao thì tôi cũng không có đồ gì tốt hơn cho các người cả”. Bà cụ tuy miệng nói cứng nhưng trái tim lại rất mềm, cộng với vẻ ngoài gầy gò hơn trước rất nhiều của bà cụ đã khiến cho Ninh Thần cũng cảm thấy mềm lòng. Cô đích thân dìu bà cụ, bưng bê, ân cần hỏi han và làm đúng bổn phận của một người cháu dâu. Một lúc sau, bà cụ gọi mọi người vào phòng họp. Trong lòng mọi người đều biết bà cụ định làm gì, những người có chút địa vị trong nhà họ Lý đều tới, muốn chứng kiến cảnh tượng xúc động này. Bà cụ đang ngồi ở trên cùng của căn phòng, bên cạnh là Hoắc Khải, Ninh Thần ôm Tiểu Quang và dắt tay Đường Đường đứng bên cạnh. Vốn dĩ định sắp xếp chỗ ngồi cho cô, nhưng bà cụ nói rằng theo quy định của nhà họ Lý, nếu người đàn ông trong nhà vẫn còn sống thì người phụ nữ không được ngồi. Vì chỗ ngồi cũng tương đương với việc nắm quyền. Đàn ông nắm quyền mà phụ nữ cũng nắm quyền, như vậy có thể chia rẽ gia đình, đó là điều không may mắn. Đối với cuộc sống ngắn ngủi của bà cụ, Ninh Thần cũng không phản đối, rất ngoan ngoãn đứng sang một bên. Khi mọi người đến nơi, bà cụ chống gậy đứng lại, sau đó nói: “Có lẽ các ngươi đều biết hôm nay tôi gọi các người tới làm cái gì, đúng không?” “Tôi biết”, ai đó trả lời. “Biết là được rồi, cũng như câu trường giang sóng sau xô sóng trước, nay tôi đã già mà các người cũng đã nhiều tuổi. Thế giới tương lai nên giao lại cho người trẻ tuổi rồi”, bà cụ nói xong, đột nhiên đứng lên và la lớn: “Lý Phong!” “Tôi ở đây”, Hoắc Khải đứng dậy đi tới chỗ bà cụ. Bà cụ nâng chiếc gậy trong tay đưa cho anh, nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói: “Nhà họ Lý phát triển đến ngày nay đã hơn một trăm năm, tôi đã phụ trách họ Lý mấy chục năm nay không dám sơ hở một chút nào. Nhà họ Lý tuy suy sụp, nhưng trong tay tôi nó cũng không bị hủy hoại, cuối cùng tôi cũng có thể lưu lại một chút thể diện để lên gặp tổ tiên”. Câu nói của cụ bà khiến nhiều người không khỏi xót xa. Đúng vậy, khi nhà họ Lý ở thời kỳ đỉnh cao, khối tài sản của họ lên tới hàng trăm tỷ. Mặc dù hiện tại tài sản của bọn họ đã tăng gấp 4 lần, nhưng còn lâu mới đạt được đến trạng thái đỉnh cao. Nhìn lại những năm đó, nhiều người không khỏi bừng tỉnh. Lý Thắng Bân cũng mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng ông ta lại không nói gì. Bà cụ nói tiếp: “Hôm nay, quyền lực của nhà họ Lý sắp được giao cho cậu rồi. Thay mặt tổ tiên họ Lý, tôi muốn hỏi cậu có sẵn sàng làm hết sức mình để giúp nhà họ Lý tiến lên và bảo vệ nhà họ Lý cho đến chết, giống như tôi, bất cứ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào không?” Trái tim của tất cả mọi người đều đập loạn lên, bọn họ nhìn chằm chằm Hoắc Khải, hai lỗ tai cũng như đang vểnh lên, muốn nghe được câu trả lời của người đàn ông này. Vài giây sau, Hoắc Khải đưa tay nhận lấy cây gậy, gật đầu nói: “Tôi có thể”. Khi cây gậy được đưa vào tay Hoắc Khải, ngay lập tức trong khán phòng đã nổ ra những tiếng hoan hô dữ dội, nhiều người nhảy cẫng lên vì sung sướng, thầm nghĩ tương lai nhà họ Lý chắc chắn sẽ hưng thịnh với vị sếp của Hi Vọng Mới là người lãnh đạo. Ngay cả bà cụ cũng vậy, nét mặt cũng có chút hồng hào, mỉm cười gật đầu nói: “Hi vọng cậu có thể nhớ rõ hôm nay cậu đã hứa với tôi những gì, nhớ rõ cậu là người của nhà họ Lý! Chúng tôi có thể không giúp được gì nhiều cho cậu, nhưng những gì chúng tôi có thể cho cậu chính là sự kết nối huyết thống. Từ nay nhà họ Lý sẽ trông cậy vào cậu!” Hoắc Khải gật đầu, nhưng đang định nói thì đột nhiên phát hiện đồng tử của bà cụ co rút nhanh chóng, sau đó bà cụ nặng nề ngã về phía sau. Hoắc Khải rất nhanh liền ôm lấy bà cụ, nơi ngón tay chạm vào cũng đã lạnh ngắc. Anh cảm thấy bị kích động, liền đưa ngón tay vào dưới mũi bà cụ thử, rồi trầm giọng hét lớn: “Gọi bác sĩ tới!” Nhà họ Lý có một bác sĩ riêng, nhưng khi bác sĩ đến thì bà cụ đã chết từ lâu. “Thực xin lỗi, bà cụ đã rời đi rồi”, bác sĩ thở dài nói: “Mong mọi người bớt đau thương”. Một đám người nhà họ Lý sững sờ vài giây, sau đó khóc lóc thảm thiết, lần lượt quỳ xuống đất lạy thi hài bà cụ để vĩnh biệt. Ninh Thần cũng cùng Đường Đường dập đầu mấy cái trước thi hài của bà cụ. Mặc dù không có nhiều liên hệ với bà cụ này, nhưng sự tiếc thương lớn hơn ân tình, sự tiếc thương đối với những người đã khuất thậm chí còn lớn hơn. Nghe thấy hết tiếng khóc này đến tiếng khóc khác bên tai, lại nhìn bà cụ nằm yên lặng trên mặt đất, miệng vẫn mỉm cười, Hoắc Khải cảm thấy buồn bã không thể giải thích được. Anh chưa bao giờ nghĩ mình là người nhà họ Lý, nhưng vào lúc này, lòng anh nặng trĩu vô cùng, anh cảm thấy một áp lực tinh thần trách nhiệm không thể tả xiết. Bà cụ suốt đời mạnh mẽ, ngay cả khi hấp hối vẫn rất ồn ào khi giao lại quyền hành. Một người già như vậy thật đáng khâm phục. Nụ cười mà bà cụ để lại trước khi qua đời cũng sẽ là hình ảnh mà nhà họ Lý sẽ luôn ghi nhớ. Vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình, bà cụ đã ra đi không chút tiếc nuối. Nhưng mà trong lòng Hoắc Khải lại cảm thấy có chút áy náy đối với bà cụ. Anh biết ngoài việc hi vọng anh sẽ tiếp quản nhà họ Lý, bà cụ nhất định còn hi vọng anh cũng sẽ tìm ra kẻ đã giết con trai của bà cụ. Nhưng Hoắc Khải đã không làm như vậy, bà cụ tuy không nói gì, nhưng trong lòng không thể không suy nghĩ. Chỉ là bà cụ biết điều nào là quan trọng hơn, và giấu nỗi buồn vào trong nơi sâu kín nhất của trái tim mà không nói ra. Sau một lúc lâu, Hoắc Khải cũng quỳ xuống cung kính lạy bà cụ ba cái rồi nói: “Bà an tâm ra đi, nhà họ Lý… cứ giao cho tôi”. Là người đứng đầu đại gia tộc ở Tây Bắc, cũng là bà nội của ông chủ Hi Vọng Mới, nên cái chết của bà cụ đã gây xôn xao dư luận. Nhiều người thân quen cũng như không quen đã đến chia buồn. Nhà họ Lý tổ chức một buổi lễ rất long trọng xa hoa, không ai dám lên tiếng phản đối. Ngay cả Hoắc Khải cũng không phản đối điều này. Bà cụ đã cống hiến cả đời cho nhà họ Lý, nay chuyện hậu sự của bà cũng nên tổ chức lớn, để bà cụ có thể diện trên đường sang thế giới bên kia. Vô số xe sang, vô số quan chức đến phúng viếng, chào hỏi. Hầu hết trong số họ đến đây vì Hoắc Khải. Hoắc Khải biết rõ điều này, vì vậy anh không rời đi. Thay vào đó, anh ở lại và tiếp những vị khách này một cách chân thành với tư cách là chủ gia đình. Mãi đến ba ngày sau, thi thể của bà cụ mới được hỏa táng và tro cốt được gửi đến nhà tổ tiên của gia đình. Hoắc Khải đã rời đi sau khi đốt giấy tiền vàng bạc xong. Đợi đến thất đầu thì anh sẽ quay lại đốt giấy tiền một lần nữa. Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, Ninh Thần đột nhiên lau nước mắt trên đường đi, nói: “Đột nhiên em cảm thấy có lỗi với bà cụ, liệu có phải trước đó em nên chủ động xin lỗi bà cụ trước không?” Ninh Thần trước kia có mâu thuẫn với bà cụ, nhưng lần này quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều, cũng không có ai nhắc tới những chuyện trước đây. Nhưng Ninh Thần lại mềm lòng, nghĩ đến trước đây, cô luôn cảm thấy mình là phận con cháu, không nên nói chuyện với người lớn tuổi như vậy. Hoắc Khải vòng tay ôm cô, vỗ về an ủi vài cái rồi nói: “Không sao đâu, bà cụ sẽ không trách em đâu”. “Em hy vọng bà cụ có thể trách em vài câu, để trong lòng em cảm thấy dễ chịu hơn”, Ninh Thần nghẹn ngào nói: “Chuyện sống chết thật khiến cho người ta khó chịu quá, anh cũng rất đáng thương, ông bà bố mẹ đều không còn ở bên anh nữa. Chồng à, sau này có chuyện gì không vui thì cứ nói cho em biết, em nguyện ý làm tất cả vì anh!” Theo góc nhìn của Ninh Thần, Hoắc Khải hiện giờ đang rất cô độc. Những người thân ruột thịt của anh đều đã chết, về phần họ hàng trong gia đình của Lý Thắng Bân, tuy có quan hệ huyết thống nhưng họ không thể nào so sánh với ông bà bố mẹ của anh được. Vì vậy, Ninh Thần hy vọng có thể làm được điều gì đó cho Hoắc Khải. Sự chu đáo của cô khiến Hoắc Khải cảm nhận được một luồng điện ấm áp, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần có Ninh Thần ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Cũng giống như khi anh mới tái sinh, lý do anh chấp nhận gia đình này là vì Đường Đường đã bí mật đưa cho anh nửa chiếc xúc xích giăm bông. Một nửa miếng giăm bông có thể không đáng giá hai tệ, nhưng trong trái tim của Hoắc Khải, thứ đó là một món vô giá. Đó là tình cảm gia đình không thể đong đếm được bằng tiền bạc, là điều mà một người nên và mong có được nhất! Anh thật may mắn khi có được tất cả những điều này. “Có mẹ con em bên cạnh anh là được rồi, anh không đòi hỏi gì hơn nữa”, Hoắc Khải ôm Ninh Thần nói. “Bố, còn có em trai của con và con”, Đường Đường cười nói: “Đúng rồi, còn có cô Cố và Văn Văn nữa, mọi người đều sẽ ở bên cạnh bố!”