Chương 618: Về nhà thôi Lúc này Hoắc Khải đã cảm thấy có chút xa lạ đối với người từng là chú ba của anh. Bởi vì trong ấn tượng của anh, Hoắc Tích Nguyên trước nay chẳng bao giờ tươi cười giả lả với người khác. Cho dù địa vị của người đó có cao hơn ông ta đi chăng nữa, Hoắc Tích Nguyên cũng thường bày ra vẻ cao ngạo, khiến người khác cảm thấy ông ta rất khó gần. Nhưng bây giờ, vẻ xởi lởi nhiệt tình của Hoắc Tích Nguyên khiến trong lòng Hoắc Khải đột nhiên cảm thấy rất bi thương. Bởi bề ngoài thì có vẻ biểu hiện này của Hoắc Tích Nguyên là để lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Hoắc Khải, nhưng bản chất thì đây lại là sự bi ai của nhà họ Hoắc. Chứng tỏ rằng nhà họ Hoắc đã đến bước đường mà cả Hoắc Tích Nguyên cũng phải lấy lòng người khác, năm đó khi mình còn ở nhà họ Hoắc, người nhà họ Hoắc kiêu ngạo biết bao nhiêu? Trời cao đất dày, cũng chẳng lớn bằng bọn họ! Mới có mấy năm, mà người cũng đã khác rồi. Hoắc Khải không thể hiện ý nghĩ trong lòng mình ra ngoài, lại càng không nói ra, mà chỉ bắt tay cùng Hoắc Tích Nguyên, nói: “Cực cho ông quá, chúng ta đến nhà họ Hoắc đã, trên đường nói tiếp đi”. “Được, được”, Hoắc Tích Nguyên vội vàng gật đầu, chạy đến bên cạnh xe, chủ động mở cửa xe cho Hoắc Khải, còn đặt tay lên khung xe để tránh cụng đầu, cứ như một người phục vụ vậy. Sự phục vụ như thế này rõ là thành thạo vô cùng, có lẽ trước khi đến đã luyện tập không ít. Đợi sau khi Hoắc Khải lên xe xong, Hoắc Tích Nguyên mới đóng cửa xe, lên xe từ một phía khác, sau đó lại nhiệt tình nói chuyện với Hoắc Khải. Thái độ khách sáo này của ông ta làm trong lòng Hoắc Khải cảm thấy rất khác lạ, bởi trước kia khi anh còn làm chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Hoắc, cũng chẳng có tư cách hưởng thụ sự đối đãi này của Hoắc Tích Nguyên. Không ngờ bây giờ biến thành kẻ thù của nhà họ Hoắc, thì lại được hưởng thụ nó, thật không biết nên vui hay nên cảm thấy mỉa mai. “Tình hình của nhà họ Hoắc bây giờ, đại khái tôi đều nắm rõ hết, nếu cậu Lý muốn tìm hiểu việc gì của công ty thì có thể hỏi thẳng tôi, tôi biết thì sẽ nói, tuyệt không giấu diếm!”, Hoắc Tích Nguyên nói. Sau khi Hoắc Khải âm thầm cảm thán một hồi, cũng chẳng khách sáo với ông ta, hỏi chuyện rất thẳng thắn. Hoắc Tích Nguyên quả thực cũng đã trả lời rất chi tiết, chỉ có điều câu trả lời của ông ta, có chút chênh lệch với điều Hoắc Khải đã tìm hiểu. Nhất là phương diện năng lực của tầng lớp lãnh đạo của nhà họ Hoắc, theo như cách nói của Hoắc Tích Nguyên thì những người đó chỉ một lòng muốn tranh đấu nội bộ, nào có tâm tư gì quan tâm chuyện chính. Đừng thấy mấy năm gần đây nhà họ Hoắc tiến bộ không ít mà lầm, thực ra đó đều là sống nhờ vào thành tích trong quá khứ, chỉ cần qua mấy năm nữa, cho dù không có chuyện của Hi Vọng Mới thì nhà họ Hoắc cũng sẽ bước vào giai đoạn suy thoái. Mà tình thế này có liên quan rất lớn đến các nhân vật cấp cao chủ chốt, mà đi đầu là Hoắc Trạch Minh. Người thực sự có năng lực đều bị bọn họ loại trừ hết rồi, ví dụ như mình, có vài lần nhìn ra cách làm của Hoắc Trạch Minh không đúng, muốn nói mấy câu công bằng, nhưng đều bị ông ta cố ý chống đối và gạt ra ngoài lề. Hoắc Khải cuối cùng cũng nghe ra rồi, hôm nay Hoắc Tích Nguyên đến là để tố khổ. Ông ta miêu tả Hoắc Trạch Minh thành một bá chủ chỉ biết tranh đấu nội bộ, còn mình thì lại là vật hy sinh đầu tiên xuất hiện trong loại bá quyền này. Đồng thời Hoắc Tích Nguyên cũng ám chỉ, chỉ cần Hoắc Khải cho ông ta cơ hội thì có thể đại biểu Hi Vọng Mới, cho nhà họ Hoắc một bài học nhớ đời! Nói đơn giản chút thì ông ta muốn giành được quyền lãnh đạo nhà họ Hoắc. Chỉ cần ông ta nắm quyền, thì những người trước kia, đừng hòng có một ai sống dễ chịu! Hoắc Khải hiểu ra điều này, bèn không khỏi âm thầm thở dài. Tuy rằng tuổi tác của chú ba càng ngày càng cao, nhưng thủ đoạn làm việc lại ngày càng vụng về. Trước kia Hoắc Tích Nguyên là một người lòng dạ thẳng thắn, vẫn luôn làm việc chu đáo không chút sơ hở, cho dù có làm chuyện xấu, cũng khó mà bị người ta nắm đằng chuôi. Nhưng bây giờ, ông ta lại chọn mạo hiểm bản thân. Hoắc Khải đúng là kẻ địch của nhà họ Hoắc, nhưng trên thương trường, trước nay vẫn không có kẻ thù mãi mãi. Nhỡ Hoắc Khải không “ra tay tàn nhẫn” với nhóm Hoắc Trạch Minh như ông ta nghĩ thì sao? Thậm chí nếu Hoắc Khải cùng một giuộc với Hoắc Trạch Minh thì thế nào? Vậy Hoắc Tích Nguyên phải làm sao? Cho nên, chắc là Hoắc Tích Nguyên đã thật sự sốt ruột rồi. Trước kia bị Hoắc Trạch Minh chèn ép quá mức, không có chút cơ hội lật ngược ván cờ nào, đã nín nhịn quá lâu. Bây giờ cuối cùng cũng có một cơ hội để lội ngược dòng, đương nhiên phải tận dụng tốt. Đến cả Hoắc Tích Nguyên còn bị ép thành như vậy, xem ra nhà họ Hoắc đã thật sự có thay đổi lớn so với trong ấn tượng của mình. Vừa đi đường vừa nói, rất nhanh xe đã đến sân nhà họ Hoắc. Nhà trong là nơi ở của nhân vật chủ chốt cấp cao của nhà họ Hoắc, còn nhà ngoài thì cơ bản đều là thế hệ trẻ nhà họ Hoắc. Những người trẻ này đều biết Hoắc Tích Nguyên đến sân bay đón Hoắc Khải, nếu đã lái xe về đây thì chắc là người đã ngồi ở trong rồi. Rất nhiều người đều tò mò mà nhìn vào trong xe, muốn xem người đàn ông làm nhà họ Hoắc sụp đổ rốt cuộc trông như thế nào. Đương nhiên, phần lớn đều hận Hoắc Khải đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức cản xe lại, kéo Hoắc Khải từ trên xe xuống mà đập một trận sống dở chết dở để xả giận. Hoắc Khải dám một mình đến nhà họ Hoắc, trừ việc có Đường Thế Minh bảo vệ ra thì càng bởi vì trong lòng anh vẫn luôn xem mình là một thành viên trong nhà họ Hoắc. Về nhà của mình, không cần phải gióng trống khua chiêng làm gì, đây không phải ở nước ngoài, xác suất xảy ra chuyện đổ máu rất thấp. Đừng thấy người của nhà họ Hoắc ở bên ngoài hung dữ thế mà lầm, thực tế khi ở trong sân viện thì cơ bản chẳng có ai dám động tay động chân. Bởi vì trong lời răn của tổ tiên nhà họ Hoắc đã nghiêm cấm động tay động chân trong sân nhà mình, cho dù là anh đánh người ngoài hay là người nhà mình, thì truyền ra cũng thành trò cười cả. Gia tộc lớn thì phải có quy củ và dáng dấp của gia tộc lớn, có tức giận đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có chừng mực. Chiếc xe lái vào đến nhà trong, sau đó dừng lại trước cửa sân. Mấy người Hoắc Trạch Minh đã đợi sẵn trong sân. Lúc Hoắc Khải xuống xe, Hoắc Trạch Minh lập tức dẫn người đến, trên mặt ông ta đã bớt vẻ ai oán nặng nề, chỉ có nụ cười trông hơi kịch mà thôi. “Cậu Lý, lâu lắm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ”, Hoắc Trạch Minh chủ động vươn tay ra. Hoắc Khải nhìn ông ra, nói: “Tôi còn tưởng ông phải cho tôi hai cái tát trước chứ”. Hoắc Trạch Minh ngây ra, sau đó nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Sao lại nói thế”. “Dù sao thì con trai ông ở trong tay tôi, bất kể một người cha nào gặp chuyện này, muốn động tay động chân cũng là chuyện thường tình thôi”, Hoắc Khải đáp. Hoắc Trạch Minh cười ruồi, nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, nói không tức giận thì chắc chắn là giả, dù sao thì cũng là chuyện mất mặt. Nhưng nói thật, tôi còn phải cảm ơn cậu Lý đây. Nếu không nhờ có cậu đem Giai Minh ra khỏi bệnh viện, thì có khi cả đời này tôi cũng chẳng gặp lại con mình được nữa. Công nghệ tái sinh của Hi Vọng Mới vẫn luôn làm tôi cảm thấy kinh ngạc. Vết thương của Giai Minh nghiêm trọng đến mức tất cả bác sĩ đều nói không cứu được nữa rồi. Chỉ có Hi Vọng Mới đã tạo ra kỳ tích. Tôi đây xin được nói lời cảm ơn cậu Lý! Chuyện trước kia đều là do Hoắc Trạch Minh tôi có mắt không tròng, vô cùng xin lỗi cậu”. Hoắc Trạch Minh có thể chủ động xin lỗi không làm Hoắc Khải quá bất ngờ, bởi vì Hoắc Trạch Minh vẫn luôn là kiểu người khác với Hoắc Tích Nguyên. Hoắc Thích Nguyên có chuyện gì cũng thích bày hết lên trên mặt, tôi không ưa cậu thì còn chẳng thèm nhìn cậu một cái. Nhưng Hoắc Trạch Minh lại không giống thế, ông ta đối với ai cũng cười khách sáo, cho dù cậu tốt hay xấu, nhiệt tình hay hờ hững với ông ta thì thái độ của ông ta với cậu vẫn vậy. Chỉ là sau khi nắm quyền nhà họ Hoắc, nụ cười trên mặt Hoắc Trạch Minh mới ít đi, đây là sự thay đổi do môi trường sống ảnh hưởng. Bây giờ ông ta đã muốn nghỉ hưu, đương nhiên sẽ quay lại giống với ngày trước. “Được, vậy tôi xin nhận lời xin lỗi của ông trước, tôi có thể thăm thú sân nhà này không? Đúng rồi, còn khu của ngôi sao hi vọng nhà họ Hoắc các ông là cái nào? Tôi có thể vào xem không?” Hoắc Khải hỏi. “Được chứ, đương nhiên được”, Hoắc Trạch Minh vội vàng gật đầu, dẫn Hoắc Khải đi vào nhà trong, cùng đi theo giới thiệu: “Bây giờ tôi đang dùng khu đó, cho nên không có gì không thể xem cả. Nếu cậu Lý muốn xem thì tôi lại cảm thấy vinh dự ấy chứ”. Hoắc Khải cười nhạt, không ngắt lời. Mà điều khiến Hoắc Trạch Minh ngạc nhiên là tuy ông ta đang đi dẫn trước, nhưng không hề nói chính xác cho Hoắc Khải biết khu đó ở đâu. Nhưng cậu trai trẻ đáng ra là lần đầu đến sân nhà nhà họ Hoắc này lại dường như rất quen thuộc với nơi đây. Tuy rằng trong lòng ông ta có chút nghi ngờ, nhưng Hoắc Trạch Minh cũng không nghĩ nhiều. Mỗi năm có biết bao nhiêu người đến sân nhà nhà họ Hoắc, nếu có người tiết lộ với Hoắc Khải thông tin về vị trí sân nhà, thì cũng chẳng có gì lạ. Chưa nói đến người ngoài, chỉ cần Hoắc Khải mở lời, thì có lẽ rất nhiều người nhà họ Hoắc đã chủ động nói với anh mấy chuyện này rồi. Hoắc Khải vào đến sân nhà nơi mình từng ở, nhìn cây đa cao lớn nơi giữa sân nhà, dừng bước chân lại.