Chương 572. Khuyên nhủ
Đường Trọng Vi không hề quan tâm đến ông ấy mà trái lại còn khóc to hơn.
Đường Quốc Diệu bất lực nói: “Không phải chỉ là một gã đàn ông thôi sao, có gì đâu chứ. Bố sẽ tìm cho con người tốt hơn, bảo đảm tốt hơn cậu ta một trăm lần!”
“Làm gì có ai tốt hơn anh ấy một trăm lần chứ!”, Đường Trọng Vi ngẩng đầu lên la nói.
Đường Quốc Diệu sững người, sau đó bật cười.
Đường Trọng Vi cũng thấy hành động của mình có chút buồn cười thì không nén được mà càng trở nên tức giận hơn.
Khuôn mặt đang khóc như mưa kia khiến người khác đau lòng không thôi, Đường Quốc Diệu thở dài, đi tới nói: “Thật ra, bố hiểu tâm trạng của con. Tên nhóc đó rất tốt, nhưng người ta không thích con thì con có thể làm gì được. Hơn nữa, cậu ta là một người đàn ông đã kết hôn, không thể bảo người ta ly hôn đi rồi lấy con được. Như vậy thì tội cho con quá.”
“Con không thấy tủi thân!”, Đường Trọng Vi bất giác nói, sau đó đỏ bừng gò má: “Ý của con là con không hề nghĩ đến những điều này”.
“Thế con khóc cái gì?”
“Con muốn khóc! Con thích khóc!”
“Được rồi, con gái rượu của tôi ơi, con muốn khóc thì khóc đi, ai cũng không cản được con hết”, Đường Quốc Diệu giơ tay tỏ thái độ đầu hàng.
Tuy rằng, Đường Trọng Vi là bông hoa trong lồng kính nhưng cô ấy cũng biết bố mẹ yêu thương mình, chỉ vì trong lòng ấm ức tột đỉnh khiến cô ấy rất khó chịu.
“Vì sao anh ấy lại không thích con… Con kém cỏi như vậy sao?”, Đường Trọng Vi đáng thương hỏi.
“Ai nói con kém cỏi! Trên thế giới này, có cô gái nào tốt hơn con sao? Chắc chắn là không! Con gái của bố là người tốt thế thế giới!”, Đường Quốc Diệu nói.
“Thế tại sao anh ấy lại không thích con, anh ấy yêu vợ của anh ấy! Lẽ nào con kém vợ anh ấy nhiều như thế sao? Con đã từng gặp cô ấy, tuy rất xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ nhưng con cũng không kém cô ấy… Hơn nữa con còn trẻ như thế, con còn, con…”, Đường Trọng Vi càng nói mặt càng đỏ.
Cô ấy muốn nói, mình vẫn còn trinh trắng, nhưng dù đã trưởng thành rồi thì cũng không thích hợp thảo luận loại chuyện này trước mặt bố.
Đường Quốc Diệu nói: “Bố không biết vợ cậu ta như thế nào, nhưng bố biết nhất định con là người tốt nhất. Cậu ta không thích con là cậu ta bị mù, không thấy điểm tốt của con”.
“Không phải thế…”, Đường Trọng Vi buồn bã nói: “Con lại cảm thấy là vì anh ấy chung tình, không phải gặp ai cũng yêu. Người đàn ông như thế bây giờ rất hiếm có”.
Đường Quốc Diệu nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, vừa rồi còn khóc lóc không ngừng, chớp mắt đã nói mấy lời tốt đẹp bảo vệ Hoắc Khải rồi?
Ông ấy hiểu ra con gái mình đã bị sa vào lời nguyền của tên nhóc đó không thể tự thoát ra.
Con gái mình cái gì cũng tốt, nhưng một khi đã rơi vào lưới tình thì rất khó để thoát ra.
Giống như lúc con gái yêu tên nhóc nhà họ Hoắc, dùng cả trái tim để yêu, chuyện của nhà mình thì chẳng thấy hỏi đến bao giờ nhưng nhà họ Hoắc có việc thì lần nào con gái cũng xuất hiện đầu tiên.
Mà hậu quả của việc đó là thằng ranh nhà họ Hoắc hủy hôn khiến con gái đau lòng mất hai năm.
Mà đó còn vì có sự xuất hiện của người đàn ông khác ở bên cạnh thu hút sự chú ý của con gái, nếu không, có lẽ thêm hai năm nữa cũng chưa thể thoát khỏi khổ đau.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Đường Quốc Diệu không để ý việc Hoắc Khải đã kết hôn, vẫn muốn làm mối cho con gái ông ấy và anh ở bên nhau.
Ngoài việc cảm thấy Hoắc Khải đủ ưu tú, xứng với con gái ông ấy, cũng vì hi vọng Đường Trọng Vi có thể nhanh chóng bước ra khỏi chuyện thất tình, hưởng thụ cuộc sống mới tươi đẹp.
Nhưng bây giờ Đường Quốc Diệu thật thất vọng, thái độ mà Hoắc Khải bày tỏ khiến ông ấy nhận ra, đây chỉ là sự mong mỏi của mình.
Ông ấy không để ý, nhưng người ta chưa hẳn sẽ đồng ý.
Nhất là thấy dáng vẻ đau khổ của con cái khiến Đường Quốc Diệu cảm thấy rất hối hận về quyết định vội vàng lúc đầu.
Sớm biết vậy sẽ khiến Đường Trọng Vi đau khổ lần thứ hai thì không để cho cô ấy và tên nhóc kia được tiếp xúc nhiều.
“Vậy bây giờ con nghĩ thế nào? Cậu ta đã từ chối con một cách dứt khoát rồi”, Đường Quốc Diệu nói.
Đường Trọng Vi lau nước mắt vương đầy trên khuôn mặt, nói: “Con không thấy đó là anh ấy đang từ chối. Chắc chắn anh ấy thích con, nhưng vì một lý do nào đó mới không thể nói ra. Có lẽ do quan niệm thế tục, có lẽ do thân phận của con mà cũng có thể là năng lực bây giờ của con không xứng với anh ấy. Nhưng cho dù thế nào, con chắc chắn là anh ấy nhất định có thích con. Cho nên, con không thể buông tay! Con đã buông tay một lần rồi, lần này, có chết con cũng phải giành lấy!”
Đường Quốc Diệu nghe thấy như vậy thì cảm thấy rất đau lòng. Vốn dĩ muốn chia sẻ với con gái, nhưng ai ngờ chuyện đã xảy ra như thế lại ép cô ấy đến đường cùng.
Nếu lần này không thể cùng Hoắc Khải ở bên nhau, có thể Đường Trọng Vi thật sự sẽ không chịu được đả kích này mà chọn một con đường không thể quay đầu.
Đường Quốc Diệu tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy điều này. Ông ấy rất muốn khuyên con gái từ bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì biểu cảm khi nói chuyện của Hoắc Khải lúc trước nói cho ông ấy biết, người đàn ông này có mối quan tâm khác, không phải một mình Đường Trọng Vi nỗ lực là có thể thay đổi.
Những người như thế, anh ta không muốn làm gì thì không ai ép được.
Nhưng Đường Quốc Diệu cũng biết, mình mà thật lòng khuyên nhủ cũng chắc có ích gì.
Đừng cho là Đường Trọng Vi yếu đuối là thế, thực ra tính cách của cô ấy vô cùng ngang ngược.
Giống như lúc đầu nhà họ Hoắc hủy hôn, tất cả mọi người đều khuyên cô ấy không nên đến nhà họ Hoắc tránh bị xấu hổ. Nhưng Đường Trọng Vi vẫn kiên quyết phải đi, một lần lại một lần, cho dù người nhà họ Hoắc có nói bao nhiêu lời khó nghe thì cô ấy đều phải nhìn thấy người đàn ông kia.
Nếu không, cô ấy thà chết chứ không rời đi.
Nhà họ Hoắc cũng không còn cách nào, cuối cùng kẻ giả mạo kia vẫn phải ra mặt, đuổi cút Đường Trọng Vi trước mặt tất cả mọi người mới khiến cô ấy hết hi vọng.
Ông ấy thở dài, rồi nói: “Vậy con suy nghĩ kỹ đi, con đường này không dễ đi như con tưởng tượng đâu”.
“Con biết”, Đường Trọng Vi ra sức gật đầu, nói: “Nhưng không phải con chưa từng trải qua chuyện như thế, con biết mình đang làm gì. Bố, con đã không còn là trẻ con nữa, không thể để bố mẹ cứ mãi bảo vệ con được. Con có thể chăm sóc mình thật tốt mà”.
Đường Quốc Diệu cười khổ. Nếu con có thể chăm sóc bản thân thật tốt thì sẽ không khóc đến nửa ngày như thế.
Nhưng lời nói như thế ông ấy chỉ có thể nghĩ thầm mà thôi, không thể thật sự nói ra, tránh đả kích lòng tự trọng của con gái.
Tối hôm nay, đã định là sẽ khiến một số người mất ngủ.
Sau khi ông ấy trở về phòng ngủ của mình, Doãn Tuệ Tĩnh đang tẩy trang.
Thấy ông ấy quay lại, bà ta hỏi: “Con gái thế nào rồi? Vẫn đang khóc sao?”
“Không khóc nữa rồi, nhưng con bé càng kiên trì với suy nghĩ muốn ở bên tên nhóc kia”, Đường Quốc Diệu đau đầu nói.
Động tác của Doãn Tuệ Tĩnh chợt ngừng lại, sau đó phàn nàn nói: “Tôi đã sớm nói với ông rồi. Đừng để con gái lại gần tên nhóc đó quá, ông lại không nghe. Bây giờ thì hay rồi, muốn con gái quay đầu cũng không thể làm nữa rồi”.
“Nếu không phải hôm nay bà ồn ào một hồi thì chúng nó vẫn sẽ duy trì trạng thái mập mờ đó, sẽ không nói trắng hết ra như thế”, Đường Quốc Diệu nói.
Doãn Tuệ Tĩnh mở miệng, muốn phản bác nhưng lại thôi.
Cuối cùng bà ta chỉ đành hỏi: “Vậy ông nghĩ thế nào? Sẽ không cổ vũ con gái chứ?”
“Con bé không phải là trẻ con nữa, có cách nghĩ và chủ kiến riêng. Chúng ta là bố mẹ, không cần phải tham gia quá nhiều. Hơn nữa, ngọn nguồn của chuyện này là ở tên nhóc kia, chỉ khuyên Vi Vi cũng không có tác dụng gì”.
“Sao thế, lẽ nào ông thật sự muốn bảo tên nhóc đó ly hôn rồi lấy con gái chúng ta? Ông không sợ mất mặt à!”, Doãn Tuệ Tĩnh không hài lòng nói.
“Vậy bà có cách nào tốt hơn không?”, Đường Quốc Diệu hỏi.
Doãn Tuệ Tĩnh nào có cách gì hay hơn, nếu không thì vừa rồi cũng không đến lượt Đường Quốc Diệu đi khuyên Đường Trọng Vi.
“Nhưng Lý Phong nói rồi, cậu ta chắc chắn không thể ly hôn, ông muốn làm thế nào?”, Doãn Tuệ Tĩnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!