Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
Nhìn Hoàng Kiệt Hảo bỏ đi rồi, Ninh Thần kéo
cánh tay Hoắc Khải, đợi anh quay đầu nhìn mình mới
tủm tỉm cười: “Không nhìn ra được anh khoan dung
độ lượng như vậy đấy nhé. Học ở đâu mà nghĩ thông
suốt vậy?”
Cánh tay của Hoắc Khải bị cô ôm trong lòng, cảm
giác mềm mại khiến anh khá lúng túng, vô thức muốn
rút tay về.
Nhưng Ninh Thần càng ôm anh chặt hơn, như thể
sợ anh chạy mất vậy: “Làm gì đó, chê em hả?”
“Có đâu, sao dám chê em được!” Hoắc Khải giải
thích: “Nhưng mà trong cửa hàng vẫn còn khách
nè…”
“Thế thì đã làm sao, chúng mình là vợ chồng hợp
pháp, được pháp luật bảo vệ nhé”, Ninh Thần nói năng
rất hợp tình hợp lẽ.
Hoắc Khải âm thầm cười khổ, chính vì đây là mối
quan hệ vợ chồng được pháp luật bảo vệ mới khiến
anh đau đầu nhất.
Rõ ràng biết mình không nên nghĩ ngợi nhiều,
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
nhưng cảm giác mềm mại kia vẫn khiến anh nhanh
chóng mất đi khả năng phản kháng.
Sau cùng, anh đành mặc kệ Ninh Thần ôm cánh
tay mình, hai người quay vào trong cửa hàng.
Khi ngang qua quầy thu ngân, Ninh Thần gọi: “Bố
ơi, người ta hỏi bố nửa ki-lô-gam nho bao nhiêu tiền
kìa!””
Ninh Quốc Năng à à vài tiếng, bấy giờ mới kịp
hoàn hồn, nhưng khi nhìn biểu cảm chòng ghẹo trên
mặt con gái, ông thẹn quá hóa giận: “Con bé này, trêu
bố thế hả!”
“Thì trông bố cứ ngẩn ngơ cũng thú vị lắm đấy!”
“Ai ngẩn ngơ gì đâu! Bố đang bận tính tiền đây”
Ninh Quốc Năng vẫn cãi cứng.
Ninh Thần cười trộm không ngừng, ban nãy không
biết ai còn nhìn người ta chằm chằm như gặp ma giữa
ban ngày kìa, bây giờ thì không chịu thừa nhận.
Đúng lúc này, Đường Đường chạy tới ôm cánh tay
còn lại của Hoắc Khải mà hỏi: “Bố ơi, tối nay chúng ta
ngủ ở nhà ông ngoại nhé?”
Bình thường Ninh Thần quản lý Đường Đường khá
nghiêm khắc, đúng chín giờ tối mỗi ngày là phải đi
ngủ rồi.
Bây giờ đã gần chín giờ, cô nhóc nhảy nhót nghịch
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
ngợm cả ngày nên cũng đã thấm mệt.
Đặng Tuấn Mai bước tới và nói: “Muộn thế này rồi,
hay hôm nay hai đứa đừng về nữa”.
Sau bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bà cho
phép hai vợ chồng ở lại qua đêm. Ninh Quốc Năng
đứng ở cửa liếc mắt nhìn họ, thoáng chút do dự,
nhưng sau cùng không nói gì.
Sự việc ban nãy khiến ông vẫn chưa kịp hoàn hồn,
đương nhiên cũng khó ba máu sáu cơn mà đuổi họ đi.
Trong số khách hàng tới thanh toán, có người tò
mò đánh bạo hỏi: “Người kia là con trai hay con rể của
ông thế?”
“Là anh rể cháu đấy ạ!” Ninh Ngọc Lâm đi ngang
qua lập tức trả lời ngay.
“Ồ, khí chất không tầm thường nha, mới từ nước
ngoài về hả? Vừa nhìn đã biết không phải người
thường rồi”, vị khách kia tấm tắc khen.
Phong thái phi phàm của Hoắc Khải khi anh nói
chuyện với Hoàng Kiệt Hảo khiến mọi người trong cửa
hàng sững sờ. Người không biết rõ tình hình nhà họ
Ninh sẽ nghi hoặc, không biết tại sao khí chất của tên
mọt sách kia thay đổi lớn như vậy.
Còn người qua đường không biết chuyện thì rất
hâm mộ nhà họ Ninh có cậu con rể như thế này.
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
“Cái gì mà từ nước ngoài quay về, cậu ta đã ra
nước ngoài bao giờ đâu”, Ninh Quốc Năng cố gắng để
giọng nói của mình trở nên trấn tĩnh hơn, không muốn
người ta nhìn ra được vẻ phấn khích của ông bây giờ.
“Chưa từng ra nước ngoài à? Thế thì giỏi quá rồi!
Khí chất này chẳng khác nào chủ tịch hội đồng quản
trị của mấy công ty lớn trên ti vi cả”. vị khách kia nói
thêm.
Nhìn Ninh Quốc Năng vừa trả lời câu hỏi của
khách vừa tốn công tốn sức che giấu cảm xúc thật sự
của bản thân, Ninh Ngọc Lâm ở bên cạnh cứ cười
trộm, thỉnh thoảng khiến Ninh Quốc Năng quắc mắt
lườm một cái nhưng cậu ta cũng không để tâm.
Hiếm khi thấy bố mình đáng yêu như vậy, đúng là
được mở rộng tầm mắt.
“Thôi mẹ ạ, ngày mai Đường Đường phải đi học,
sách vở vẫn còn để ở nhà. Chơi cả ngày rồi, phải về
thay quần áo nữa!”
Ninh Thần muốn ở lại lắm, tiếc rằng con gái cô khá
lỉnh kỉnh.
Đặng Tuấn Mai cũng không cố giữ vợ chồng cô ở
lại. Chỉ cần quan hệ hòa hoãn hơn thì số lần con gái
bà về nhà sẽ tăng thêm nhiều, không cần vội vàng.
“Được, vậy để Ngọc Lâm đưa hai đứa về. Ngọc
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
Lâm, mang cho chị con ít hoa quả” Đặng Tuấn Mai hô
một tiếng.
Ninh Ngọc Lâm đáp lời ngay, ôm hẳn một thùng
xốp, nhét đầy táo, cherry cùng đào trơn mà Ninh Thần
và Đường Đường thích ăn nhất vào trong thùng.
Ôm cái thùng đựng đầy hoa quả ra xe, Ninh Thần
và Hoắc Khải đi ra ngoài, lúc ngang qua quầy thu
ngân, cô dừng lại: “Bố ơi, ngày mai Đường Đường còn
phải đi học, chúng con về trước đây ạ”.
“Ờ”. Ninh Quốc Năng tỏ ra chăm chú bán hoa quả,
chỉ đáp lại một câu rất điểm nhiên.
Còn về lời chào của Hoắc Khải, Ninh Quốc Năng
thậm chí không buồn đáp lại.
Ông không nhiệt tình như trong tưởng tượng khiến
Ninh Thần ít nhiều cũng thấy thất vọng.
Hoắc Khải vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, ý bảo ngày
tháng còn dài.
Sau khi hai người ra khỏi cửa hàng, Đặng Tuấn Mai
đi đằng sau mới trợn mắt lườm Ninh Quốc Năng, lầm
bầm mắng: “Cái thứ ương ngạnh gì đâu!”
Ninh Ngọc Lâm lái xe tới gần, Hoắc Khải và Ninh
Thần ngồi vào xe. Cửa kính xe hạ xuống, Ninh Thần
vẫy tay với Đặng Tuấn Mai: “Mẹ ơi, vào nhà đi, bên
ngoài lạnh lắm”.
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
“Mẹ biết rồi, đợt này trở trời, con cũng phải mặc
thêm quần áo đấy”, dường như Đặng Tuấn Mai có
chút buồn bã, hốc mắt bà đỏ lên.
“Bà ngoại ơi, mấy hôm nữa nhà cháu lại đến đó, bà
để lại ít cua nha” Đường Đường ngả vào lòng Ninh
Thần nhưng vẫn không quên đồ ăn.
“Bà biết rồi, con mèo tham ăn này” Đặng Tuấn Mai
phì cười vì cô bé.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”, Ninh Ngọc Lâm nói rồi
khởi động xe.
Ngay khi cậu ta định đạp chân ga phóng vút đi thì
cửa xe bị ai đó vỗ võ.
Quay đầu nhìn lại mới thấy Ninh Quốc Năng đã
bước ra từ bao giờ. Ông mở cửa xe, lạnh lùng ném
một phong bì dày vào trong: “Về nhà nhớ mua cái cái
gì cho Đường Đường ăn, nhìn chúng mày để con bé
đói chưa kìa!”
Ninh Thần mở phong bì ra xem mà sững sờ khi
thấy bên trong có cả xấp tiền mặt, đếm sơ qua thì ít
nhất cũng phải hai mươi, ba mươi ngàn tệ.
“Bố, bây giờ chúng con không thiếu tiền, Lý Phong
vừa mới được phát lương… Ninh Thần đang định trả
lại phong bì.
“Có phải cho con đâu, đã bảo là mua đồ ăn cho
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
Đường Đường! Nói gì lắm thế, đi mau đi!” Ninh Quốc
Năng nói xong thì sập cửa xe “rầm” một cái, quay
người bỏ di.
Thấy Ninh Thần dường như muốn xuống xe, Ninh
Ngọc Lâm nói: “’Chị à, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của
bố, tính bố mà chị còn chưa biết sao? Nếu chị trả lại
thật, bố sẽ giận hơn đấy”.
Ninh Thần có vẻ chần chừ, sau cùng không xuống
xe, nhưng vẫn thò đầu ra khỏi cửa sổ, hô lên với tấm
lưng của Ninh Quốc Năng: “Bố ơi, mấy hôm nữa
chúng con lại tới thăm bố, bố uống ít rượu thôi!”
“Nói lắm!” Ninh Quốc Năng chỉ phất phất tay,
chẳng buồn quay đầu lại.
“Đi đi!” Đặng Tuấn Mai cũng vẫy tay tạm biệt.
Ninh Ngọc Lâm giẫm chân ga, chiếc xe chậm rãi
chạy đi.
Ninh Thần ngoái đầu nhìn lại, chưa bao lâu đã thấy
Ninh Quốc Năng dừng chân trước cửa hàng rồi quay
người.
Ông chăm chú nhìn về phía này, đưa mắt tiễn con
gái.
Tuy rằng trời tối om không thấy được biểu cảm
của ông, nhưng huyết mạch tương liên, Ninh Thần vẫn
cảm nhận được tình yêu thương lặng lẽ của bố.
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
Tình yêu thương không cần nói thành lời ấy, chính
là băn khoăn của bố mẹ về con cái.
Ninh Ngọc Lâm ngồi ở hàng ghế trước chỉ thở dài:
“Thực ra lần trước em nói với bố mẹ là nhà anh chị bị
dột, bố đã lặng lẽ rút mấy chục ngàn tệ ra rồi. Bố
không tiện bảo em đưa cho anh chị nên cứ quăng tiền
vào kệ tỉ vi trên tầng thôi. Tối trước hôm anh chị tới,
bố còn nhắc em một lần. Ông cụ nói là rút mấy chục
ngàn tệ ra mà không nhập được hàng, cũng lười bỏ lại
vào tài khoản, bảo em tính sao thì tính. Tuy ông cụ
không nói rõ, nhưng em với mẹ thừa biết, tiền này để
dành cho chị”.
Ninh Thần không trả lời, nhưng nước mắt bất giác
chảy xuống.
Từ nhỏ đến lớn, tình thương của Ninh Quốc Năng
dành cho cô luôn vượt xa tình thương ông dành cho
Ninh Ngọc Lâm.
Rất nhiều gia đình mang nặng tư tưởng “trọng
nam khinh nữ”, nhưng ở gia đình họ không bao giờ có
tình trạng này.
Món ăn nào ngon nhất, bộ quần áo nào đẹp nhất,
bao giờ cũng dành cho Ninh Thần trước.
Nói theo cách mà Ninh Quốc Năng vẫn hay mắng
Ninh Ngọc Lâm là: “Chị anh vừa thông minh vừa xinh
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
đẹp, anh dựa vào cái gì mà đòi. Muốn thì tự kiếm lấy
đi, tiền tôi kiếm được, tôi thích tiêu cho con gái tôi
đấy!”
Ông hi vọng Ninh Ngọc Lâm có thể độc lập tự chủ,
vì cậu ta là con trai.
Đồng thời, đây cũng là biểu hiện cho thấy Ninh
Quốc Năng thực sự rất thương con gái.
Nghĩ đến những thất vọng mà mấy năm qua đã
mang tới cho ông, Ninh Thần càng thêm áy náy.
Đường Đường ở bên cạnh lau nước mắt cho cô và
an ủi: “Mẹ ơi, bố con giỏi lắm, sau này chắc chắn ông
sẽ không giận bố nữa đâu”.
Hoắc Khải thì ôm vai cô, siết mạnh một chút để
biểu đạt tấm lòng của mình.
Ninh Thần chậm rãi ngả đầu vào vai anh, lau nước
mắt ở khóe mắt rồi mỉm cười với con gái: “Mẹ biết
chứ, bố lúc nào cũng giỏi mà!”
Không ai biết được, người bố mà cô nhắc tới, là ai.
Có lẽ để chỉ Ninh Quốc Năng vẫn luôn che mưa
chắn gió cho cô, lẽ chỉ để chỉ Hoắc Khải – nơi cô
nương tựa trong tương lai, hoặc cũng có lẽ, là cả hai.
Trước cửa hàng hoa quả, Đặng Tuấn Mai quay
người sang, nhìn Ninh Quốc Năng chăm chú nhìn về
phía xa mà thở dài: “Đừng nhìn nữa, cậu ta cũng nói
Chương 57: Nỗi băn khoăn của bố
rồi mà, vài ngày nữa lại tới. Đến lúc đó thằng bé tới,
ông đừng có xị mặt ra nữa. Tôi thấy A Phong thực sự
thay đổi rồi!”