Chương 530: Chuộc tội
Nhìn Phan Tư Mễ được gói như cái bánh tét rồi được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đôi mắt của Cơ Hương Ngưng cũng ửng đỏ.
Từ thời đại học đến bây giờ, cô ấy và Phan Tư Mễ rất ít khi qua lại, nhưng tính tình lạnh lùng và cao ngạo không có nghĩa là cô thực sự quên đi tình bạn năm xưa.
Cơ Hương Ngưng không trách Phan Tư Mễ đã hiểu nhầm, bởi vì bạn trai cũ của Phan Tư Mễ thực sự đã ôm lấy cô đòi cưỡng hôn. Bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy hành vi này của bạn trai và bạn thân sẽ vô thức cho rằng hai người lén lút làm chuyện xằng bậy sau lưng mình.
Nếu đã là chuyện tận mắt chứng kiến, còn gì để giải thích đâu?
Thế nên, Cơ Hương Ngưng có thể hiểu được tại sao Phan Tư Mễ tức giận đến mức đòi ra nước ngoài.
Sau này, Phan Tư Mễ về nước, buông bỏ được ân oán năm đó, không cần biết cô ấy đã thực sự buông xuôi hay chỉ đơn thuần là vì lợi ích, điều này không quan trọng. Điều quan trọng là cô ấy cho cả hai một lối thoát, cho tình bạn của họ một khả năng quay trở lại.
Nhìn vào bên trong phòng bệnh qua lớp cửa kính, Cơ Hương Ngưng gạt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó bước tới đỡ Ninh Thần ngồi xuống.
Hai người phụ nữ chỉ lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí trở nên trầm trọng.
Ngược lại, sau khi xác nhận Phan Tư Mễ vẫn còn sống, Từ Lực Phàm vung tiền mời một hộ lý chuyên nghiệp trông chừng nơi này thay anh ta. Về phần mình, anh ta xin phép rời đi trước.
Đương nhiên, trước khi đi, anh ta cũng nói năng rất dễ nghe.
“Mọi người cũng biết rằng chuyện này gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn tới danh tiếng của tôi. Về tình về lý, đáng ra tôi nên ở lại nơi này chăm sóc cô ấy, tới khi cô ấy bình phục và khỏe mạnh. Với tư cách một người đàn ông, có lẽ tôi không đủ lịch thiệp, nhưng sau lưng tôi vẫn còn mấy trăm nhân viên đang mải miết kiếm cơm ăn. Tôi phải bảo vệ người bên cạnh, không thể để họ chịu những ảnh hưởng quá xấu mà sự việc này gây ra cho công ty. Thế nên, xin hãy lượng thứ cho chút ích kỷ của tôi, tôi sẽ rời đi trước. Đợi khi mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ quay lại chăm sóc cô ấy”.
Từ Lực Phàm nói năng rất lễ độ khiến người ta không thể bới móc được khuyết điểm gì
Bản thân anh ta bị vợ chưa cưới cắm sừng ngay tại hôn lễ, có thể ở lại đây trong thời gian dài như vậy mới đi đã là hiếm có lắm rồi, chẳng lẽ còn đòi người ta phải đợi ở đây đến khi trời tàn đất tận?
Cho dù trong lòng thực sự nghĩ như thế, nhưng Ninh Thần cũng không thể nói ra, cô biết rằng như thế mới thực sự là ích kỷ.
Mà hành vi của Phan Tư Mễ, cũng rất ích kỷ.
Vì tình cảm cá nhân của mình mà cô ta không hề suy xét tới suy nghĩ và cảm nhận của bất cứ ai, dùng trò hề nhảy lầu tự sát khiến mọi việc rối tung rối mù, ai cũng lúng túng và khó xử.
Đến cả Hoắc Khải cũng có thể chịu ảnh hưởng từ sự việc này.
Sao cô ta có thể trở nên cực đoan đến vậy, Phan Tư Mễ năm xưa lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, hào sảng bỗ bã có thể chơi đùa cùng tất cả mọi người, rốt cuộc làm sao thế này!
Thời gian ở lại bệnh viện sẽ rất dài, nhưng công việc của công ty cũng rất nhiều, Ninh Thần không thể ở đây mãi được. Lỡ như Phan Tư Mễ biến thành người thực vật, chẳng lẽ cô phải bầu bạn bên cạnh suốt đời sao?
Thế nên, Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng khuyên cô về nhà nghỉ ngơi rồi khôi phục trạng thái công việc, khi nào rảnh rỗi có thể tới bệnh viện thăm.
Nơi này có bác sĩ và y tá cũng như hộ lý chuyên nghiệp, đồng thời trong bốn mươi tám tiếng đầu tiên, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải sẽ luân phiên nhau túc trực tại đây.
Ninh Thần biết hai người này nói rất đúng, dù cô ở bên cạnh Phan Tư Mễ lâu đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được bất kỳ chuyện gì, nhưng công ty không thể thiếu vắng mình.
Sau khi bán đứt phần lớn cổ phần trong tay, đến thời điểm này, Mục Thế Kiệt đã chủ động lựa chọn từ chức.
Ông ta biết mình đã bỏ qua một thời cơ cực kỳ lớn, cả đời này không thể nào trở mình được nữa. Nếu đợi người ta chủ động cho mình thôi việc, chi bằng để ông ta tự giác.
Nhưng Ninh Thần không để ông ta đi, tuy rằng đồng ý cho ông ta bãi nhiệm vị trí tổng giám đốc của công ty con Giáp Tử, nhưng vẫn cho Mục Thế Kiệt vị trí cố vấn danh dự đặc biệt của phòng nghiệp vụ.
Chức vụ này sở hữu gần như mọi quyền hành tương đương với giám sát bộ phận nghiệp vụ, nhưng không phải giám sát nghiệp vụ.
Bởi vì nếu để Mục Thế Kiệt nhậm chức giám sát nghiệp vụ, người khác sẽ chê cười ông ta vì đang yên đang lành mà không làm tổng giám đốc nữa, chủ động giáng chức, chắc đầu óc bị chập mạch.
Nhưng vị trí cố vấn danh dự đặc biệt nghe rất sang chảnh, chứng tỏ công ty không thể thiếu vắng ông ta được, chẳng khác gì một lời khen.
Mục Thế Kiệt cũng biết Ninh Thần đang giữ thể diện cho mình, không muốn làm ông ta quá khó xử, thế nên ông ta cũng không từ chối ý tốt của cô.
Không cần biết thế nào, trong tay ông ta vẫn còn giữ lại 1% quyền cổ phần của công ty Giáp Tử, tuy rằng đã rút ra khỏi hàng ngũ đại cổ đông, nhưng phải biết rằng 99% quyền cổ phần của công ty con Giáp Tử đã bị công ty mẹ Hi Vọng Mới thu hồi rồi.
Cũng có nghĩa, ngoài công ty mẹ ra, Mục Thế Kiệt là người đứng thứ hai trong công ty này, đồng thời là cổ đông duy nhất.
Nếu đã như thế, ông ta ở lại làm cố vấn cũng chẳng có gì không ổn thỏa.
Tiền lương giảm đi một chút nhưng Mục Thế Kiệt vẫn thông cảm. Cho dù họ muốn giữ ông ta đến mấy cũng không thể nào ra giá cao hơn tổng giám đốc được, nếu không thì người nhậm chức tổng giám đốc sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng Mục Thế Kiệt trước giờ không tham dự vào những chuyện to tát, ông ta rất thông minh, biết rằng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể.
Người được Ninh Thần phái tới công ty con Giáp Tử làm tổng giám đốc là giám sát nghiệp vụ Vinh Phi Vũ của công ty mẹ, người này cũng là nguyên lão như Giản Tư Tư.
Người này hiểu biết rất rõ về ngành giảm cân, vẫn luôn tìm hiểu sâu rộng về những thứ này, nếu so sánh năng lực cá nhân cũng không kém gì Mục Thế Kiệt, thậm chí vì trẻ trung nên khả năng tiếp thu rất mạnh, đầu óc linh hoạt, chỉ cần làm quen với nghiệp vụ một chút, chắc chắn có thể tạo ra thành tích tốt hơn Mục Thế Kiệt.
Tính đến giờ phút này, những người vào cùng đợt với Giản Tư Tư đều đã là tổng giám đốc của các công ty con, chỉ riêng Ninh Hạo Bân vẫn là một nhân viên bình thường.
Bây giờ hầu như tất cả mọi người trong công ty đều biết đến sự tồn tại của anh ta, thấy nhóm người cùng lứa với anh ta đã thăng quan tiến chức mà anh ta vẫn còn chật vật làm một cấp dưới, không ít người âm thầm chê cười anh ta, thậm chí tỏ ra cực kỳ khinh thường.
Nhưng Ninh Hạo Bân không thấy tức giận vì điều này, anh ta biết rằng, anh ta tự mình chuốc lấy điều này.
Nếu khi xưa không phản bội Hi Vọng Mới, nếu có thể chăm chỉ và thật thà mà làm việc thì vị trí bây giờ của Giản Tư Tư chắc chắn là của anh ta, không một ai có thể tranh giành với anh ta.
Khi ấy cả Hoắc Khải lẫn Ninh Thần đều đặt hi vọng cực kỳ lớn vào anh ta, tiếc rằng bản thân Ninh Hạo Bân không biết tóm lấy cơ hội, quá xốc nổi, để rồi chọn lựa một con đường đủ khiến anh ta hối hận mãi về sau.
Mà bây giờ công ty Hi Vọng Mới đặt hi vọng vào anh ta lần thứ hai, nếu vẫn không biết nắm bắt thì quá ngu xuẩn.
Ninh Hạo Bân không trông chờ vào việc thăng chức quá nhanh, anh ta chỉ hi vọng có thể làm tốt việc của mình một cách chắc chắn, để người của công ty phát hiện ra giá trị của anh ta thêm lần nữa. Anh ta muốn dùng hành động thực tế để nói với tất cả mọi người, anh ta thay đổi rồi.
Không còn là cái thằng bộp chộp vừa bước chân ra khỏi cổng trường, kiêu ngạo cho rằng ông trời đứng thứ nhất và anh ta đứng thứ hai, không còn than trời trách đất chỉ vì một tí tẹo thất bại nữa.
Năng lực cá nhân của Ninh Hạo Bân quả thực là người nổi bật nhất trong số tất cả mọi người, cho dù bây giờ có vô số nhân tài tiến vào công ty Hi Vọng Mới.
Thêm vào đó, thái độ làm việc của anh ta đã trở nên chín chắn và trưởng thành, Giản Tư Tư cũng có ý cất nhắc, cố tình giao cho anh ta rất nhiều công việc khá quan trọng.
Đa số những công việc này đã vượt qua phạm trù mà một nhân viên cấp thấp được phụ trách, nhưng đây không phải khen thưởng, mà là một loại áp lực vô cùng nặng nề.
Nếu Ninh Hạo Bân làm không tốt, anh ta sẽ càng bị chê cười, nếu anh ta làm tốt, cũng chỉ là nghĩa vụ nằm trong bổn phận thôi.
Thế nên, có trách nhiệm, nhưng không tính là công lao.
Nếu đổi lại là người khác chắc người ta đã từ chức từ lâu rồi, rõ ràng là báo cáo mà chủ quản mới phải phụ trách, tại sao bắt tôi làm? Rõ ràng là kế hoạch mà người khác có thể làm được, tại sao cứ đổ hết lên đầu tôi?
Đã vậy làm xong hết tất cả mọi thứ, công lao vẫn thuộc về người khác, không liên quan gì đến bản thân mình.
Trong tầng lớp nhân viên cấp thấp của cả công ty này, công việc của Ninh Hạo Bân nặng nề nhất, nhưng tiền lương mà anh ta nhận được lại là thấp nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!