Chương 445: Suy xét cho công ty
Tuy rằng đã được thăng chức, nhưng Ninh Hạo Bân vẫn chưa lấy được tinh thần từ cơn chán nản, bởi vì Giản Tư Tư trưởng thành nhanh hơn anh ta quá nhiều.
Không tính đến chuyện khác, chỉ riêng khả năng làm việc mà cô ấy thể hiện ra trong lúc đàm phán đã vượt qua anh ta không biết bao nhiêu lần.
Còn về phía anh ta, có lẽ giỏi hơn nhân viên của công ty bình thường khá nhiều, nhưng nếu so sánh với Giản Tư Tư thì cách biệt rất lớn.
Bầu không khí làm việc của công ty Hi Vọng Mới thế nào, Ninh Hạo Bân cũng biết được vài phần. Cường độ cực cao, động lực cực nhiều. Làm việc ở nơi này một năm thôi cũng bằng kinh nghiệm làm việc ở công ty bình thường năm năm rồi.
Vả lại, đến thời điểm hiện tại, anh ta dần dần phát hiện ra, những đề xuất năm đó Hoắc Khải đưa ra rất phù hợp với xu thế của thị trường.
Quyết sách nào cũng cực kỳ đúng đắn.
Đôi vợ chồng này, thực sự chỉ phất lên nhờ may mắn thôi sao?
Lúc trước anh ta luôn cảm thấy họ gặp thời, nhưng bây giờ xem ra, không phải vì thế.
Có lẽ họ không có học lực cao, có lẽ họ là người mới trên thương trường. Nhưng quyết sách của họ, cực kỳ phù hợp với quy luật thị trường.
Đây mới là tư chất bẩm sinh khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Mà Giản Tư Tư chủ động khuyên anh quay về công ty Hi Vọng Mới khiến lòng dạ Ninh Hạo Bân trào lên nỗi cay đắng.
Ngày rời đi, anh ta biết rằng mình sẽ bị rất nhiều người cười chê, có lẽ đến tận hôm nay vẫn còn người bàn tán về một tên ngốc từng phản bội Hi Vọng Mới, sau cùng bị đuổi khỏi công ty.
Thế nhưng Giản Tư Tư không làm như vậy, tấm lòng lương thiện của cô là thứ mà ai cũng nhìn thấy được, không phải giả dối.
Từ khi rời công ty đến nay, không một ai hiểu được Ninh Hạo Bân, đương nhiên, anh ta cũng không xứng đáng được thấu hiểu.
Nhưng cảm giác được thấu hiểu thực sự rất tuyệt vời.
Hốc mắt đỏ lên, sống mũi cũng cay cay, Ninh Hạo Bân nói: “Tôi không còn mặt mũi nào để quay về, sự việc năm đó quả thật là do tôi không đúng, luôn tưởng rằng mình giỏi giang nhất thiên hạ, kẻ khác chỉ là thằng ngốc. Đến sau cùng mới biết, chỉ có mình là ngốc nhất!”
“Anh có thể nhận ra lỗi lầm của mình là chuyện tốt, chứng tỏ anh đã trưởng thành rồi”, Giản Tư Tư giơ tay lấy ra một tấm danh thiếp, đặt trước mặt anh: “Nếu muốn quay về, cứ gọi điện thoại cho tôi. Đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện cùng tổng giám đốc Ninh!”
Nói xong, Giản Tư Tư đứng dậy, rời đi.
Ninh Hạo Bân nhìn chằm chằm vào danh thiếp rất lâu, sau cùng, anh ta vẫn cầm lấy nó, cất vào túi áo.
Ngẩng đầu nhìn cửa ra vào đã không còn một ai, nghe thấy âm thanh hăng hái làm việc của nhân viên từ trong truyền ra, một lúc sau, Ninh Hạo Bân cũng rời khỏi nơi này.
Quay về hay không là một chuyện , bây giờ, anh ta chỉ muốn tìm nơi nào đó để bình tĩnh lại.
Tìm một nơi để suy ngẫm lại từ đầu về cuộc đời của mình, gánh nặng của mình, và cả… quá khứ của mình.
Ngay tối hôm đó, Giản Tư Tư cũng nhắc đến chuyện về Ninh Hạo Bân khi đang báo cáo công việc cho Ninh Thần.
Khi biết được tình trạng của Ninh Hạo Bân ở thời điểm hiện tại cùng với suy nghĩ muốn mời anh ta quay về, Ninh Thần nhíu mày đáp: “Cậu ta phản bội công ty, chỉ riêng điều này đã không thể tha thứ được. Năm xưa nếu không nhờ anh Phong phản ứng nhanh nhạy với cách giải quyết đúng đắn thì có lẽ bây giờ chúng ta chết đói cả rồi”.
Giản Tư Tư gật gật đầu: “Em biết, nhưng em cảm thấy bây giờ anh ấy đã không còn bộp chộp như trước kia nữa. Hôm nay, lúc bị trưởng phòng mắng một trận vì sơ suất trong công việc, anh ta còn chẳng dám ngẩng đầu lên. Năm xưa chẳng phải chị với ông chủ từng hi vọng có thể “mài mòn” góc cạnh của anh ta để phó thác các nhiệm vụ quan trọng à? Bây giờ các góc cạnh của anh ta biến mất rồi, có lẽ có thể trao cho anh ta thêm một cơ hội”.
Ninh Thần nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: “Em đang đề nghị với chị bằng thân phận của một trưởng phòng, hay đang đồng cảm với cậu ấy bằng tư cách cá nhân?”
Giản Tư Tư không muốn giấu giếm điều gì, cô ấy đáp: “Cả hai đều có, nhưng nguyên nhân thứ nhất nhiều hơn một chút. Anh ta thực sự là một nhân tài hiếm thấy, chỉ cần sửa bớt khuyết điểm, nhất định có thể tỏa sáng. Nếu để nhân tài này lẫn lộn trong đám đông, em thấy tiếc lắm. Điều này suy xét từ lợi ích dành cho công ty, nếu thấy anh ta vẫn chưa chịu sửa đổi bản tính cứng nhắc của mình, em tuyệt đối không dám đề nghị với chị. Vì chị và ông chủ đối xử với em rất tốt, giúp em có khả năng thực hiện ước mơ của đời mình. Bất kể thể nào, em cũng không làm chuyện bất lợi với công ty”.
Ninh Thần không hề nghi ngờ lời nói của Giản Tư Tư, bởi vì từ khi công ty thành lập đến nay, số người muốn mua chuộc hay lôi kéo Giản Tư Tư nhiều vô số kể.
Lợi ích mà họ hứa hẹn với cô ấy còn nhiều hơn so với lợi ích dành cho Ninh Hạo Bân.
Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, Giản Tư Tư chưa từng có hành động phản bội nào, thậm chí mỗi lần được người ta tới tìm, cô ấy sẽ chủ động báo cáo với Ninh Thần.
Nói theo cách của cô ấy thì tất cả thành tựu hiện giờ đều nhờ công ty Hi Vọng Mới. Cả đời này, chỉ cần công ty vẫn còn trụ vững, Ninh Thần và Hoắc Khải vẫn là ông bà chủ của chỗ này, cô ấy sẽ không rời đi.
Ninh Thần hiểu rõ phẩm chất của cô gái này, lương thiện, đơn thuần, nhưng cũng rất tuân thủ nguyên tắc.
Nếu cô ấy nói rằng muốn chiêu mộ nhân tài vì suy xét cho công ty thì chắc chắn là như vậy.
Vả lại, cho dù không phải như thế thì đã sao.
Kể cả Ninh Hạo Bân quay về, họ cũng không thể cho anh ta địa vị và sự tôn trọng ngang hàng với Giản Tư Tư, chỉ có thể bắt đầu từ những vị trí thấp như nhân viên mới thông thường. Đồng thời, việc thăng chức của anh ta sẽ khó khăn hơn những người khác, cho dù chỉ một thay đổi nhỏ xíu trong công việc cũng sẽ bị khảo sát nghiêm ngặt.
Một khi công việc dính dáng tới bí mật nội bộ của công ty, anh ta sẽ không được tiếp cận tới.
Mưu đồ hại người thì không nên có nhưng tâm lý phòng bị thì không thể thiếu, Ninh Thần cũng sẽ không khách sáo gì với kẻ từng phản bội.
Bởi vì công ty này bây giờ không chỉ là lợi ích của một mình cô mà dính dáng tới rất nhiều người khác.
“Chuyện này em cứ xem xét rồi làm, nếu xảy ra chuyện gì, em sẽ phải chịu trách nhiệm”, Ninh Thần nói.
“Em hiểu rồi!”, Giản Tư Tư gật đầu, sau đó lại hỏi thêm: “Có cần báo với ông chủ một tiếng không ạ?”
“Sau này chị nói với anh ấy là được. Với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không hỏi nhiều đâu”, Ninh Thần đáp.
Giản Tư Tư ừm một tiếng rồi không hỏi gì nữa.
Tầm nhìn của Hoắc Khải quá cao, cao đến độ bất kể hai người đuổi thế nào cũng không bao giờ đuổi kịp được. Họ biết rất rõ, người đàn ông này sẽ không bao giờ so đo tiểu tiết, anh chỉ phụ trách phương hướng chiến lược chung.
Sức lực con người có giới hạn, việc quản lý chi tiết hơn cần tới cấp dưới thực hiện. Làm một ông chủ, không thể việc nào cũng chú ý hết được, nếu không sớm muộn gì cũng lao lực mà chết.
Vả lại, dạng nhân vật tép riu như Ninh Hạo Bân, Hoắc Khải đâu thèm để tâm, chưa biết chừng anh đã quên mất chuyện này từ lâu lắm rồi.
Ninh Thần và Giản Tư Tư rất hiểu Hoắc Khải, cho nên hai người giải quyết chuyện này là được rồi.
Nhưng sau cùng Ninh Thần vẫn hỏi thêm một câu: “Năm nay em cũng hai mươi sáu rồi nhỉ?”
Giản Tư Tư gật đầu, đáp: “Tháng sau là tròn hai mươi sáu rồi”.
“Khi chị bằng tuổi em, Đường Đường đã chạy tung tăng rồi”, Ninh Thần nói: “Tuy chuyện của công ty rất nhiều, nhưng tuổi tác của em cũng không nhỏ, tìm bạn trai sớm đi. Nhưng nhớ đấy nhé, đừng đụng tới dạng người như Ninh Hạo Bân, nếu không sẽ phải hối hận đấy!”
Giản Tư Tư hiểu rằng Ninh Thần đang quan tâm tới mình, sợ cô ấy và Ninh Hạo Bân quay lại.
Nhưng làm sao có khả năng ấy chứ, cô ấy và Ninh Hạo Bân đã kết thúc từ lâu rồi, hình mẫu nửa kia lý tưởng nhất trong lòng cô là người đàn ông như Hoắc Khải.
Nhưng Hoắc Khải đã thành gia lập thất, khi chưa tìm được người đàn ông nào như anh, Giản Tư Tư cũng không có ý định yêu đương.
Vả lại cô ấy cũng biết, sau này mình sẽ kết hôn cực kỳ muộn.