Chương 410: Chiến lược ứng phó
Hoắc Khải đã nói rất rõ ràng, nhưng Thượng Toàn Minh lại không tin.
Ông ta vẫn lựa chọn tin tưởng Nhiếp Tân Hải, vị tổng giám đốc nhà máy điện tử. Một người chỉ quan tâm đến piano, cờ vua, thư pháp và hội họa như Hoắc Giai Minh thì có thể hiểu biết về người làm kinh doanh đến mức nào kia chứ?
Quan trọng nhất là Nhiếp Tân Hải đã nói đúng một chuyện, lúc này mọi người đều đã đến, cũng giống như một mũi tên đã căng trên dây cung, chắc chắn phải bắn ra. Tùy tiện thay đổi chiến lược đàm phán vào lúc này, nếu đúng thì không sao, còn nếu sai thì thế nào? Chẳng phải là đang đẩy mọi người vào ngõ cụt hay sao?
Việc hợp tác lần này rất quan trọng đối với công ty, không thể thất bại, đương nhiên bọn họ phải chọn cách tiếp cận an toàn hơn.
Đây không phải là vấn đề có tin hay không tin vào Hoắc Khải, cũng không phải là vấn đề có thể nể mặt anh em mà làm liều. Đây là một vấn đề hết sức quan trọng, đương nhiên bọn họ phải lựa chọn tin tưởng vào bản thân mình trước nhất. Sự tỉnh táo tự nhiên đó, không thứ gì có thể thay thế được.
Nhìn thấy Thượng Toàn Minh cũng cố chấp không tin vào anh, Hoắc Khải không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Đến khi những người này bị buộc phải ăn trái đắng, họ sẽ tự nhiên hiểu rằng ai mới là người nói đúng.
Sau đó, Thượng Toàn Minh muốn đưa Hoắc Khải đi chỗ khác chơi, nhưng rõ ràng là trông ông ta đã dần có vẻ không được tình nguyện cho lắm.
Đã như vậy thì Hoắc Khải cũng không bắt buộc ông ta làm gì, liền lấy lý do bản thân không được khỏe để trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi chiều thì có người gõ cửa phòng, vừa mở cửa anh liền thấy ba người Miêu Nhất Khoa, Thượng Toàn Minh, Nhiếp Tân Hải đang đứng ở đó.
Sắc mặt của ba người này không tốt lắm, từ sắc mặt đó của bọn họ, Hoắc Khải như đã phán đoán ra được điều gì đó, bèn hỏi: “Mọi việc hỏng rồi phải không?”
“Cũng không hẳn là hỏng việc, mà cũng giống như cách cậu nói vậy. Yêu cầu của bọn họ rất quá đáng”, Miêu Nhất Khoa tức giận nói.
Trong kế hoạch hợp tác ban đầu, dựa trên lý do chất lượng nhà máy điện tử vẫn chưa phải là tốt nhất trong ngành, nên bên phía Miêu Nhất Khoa đã nhượng bộ giảm 20% giá thị trường.
Thành thật mà nói, giá cả như vậy là khá phải chăng, và lợi nhuận để lại cho bọn họ cũng không quá nhiều. Nhưng Hoắc Thanh Vân không hài lòng với thỏa thuận này, anh ta yêu cầu nhà máy điện tử phải giảm 40% giá thị trường, và khuôn mẫu phải được thay đổi bất cứ lúc nào theo yêu cầu của nhà họ Hoắc.
Yêu cầu này thật có chút quá đáng, muốn giảm đến tận 40% so với giá thị trường, kể cả nhà máy điện tử có là ngành chủ chốt thì lợi nhuận còn lại cũng không còn bao nhiêu. Và mọi loại khuôn mẫu đều không được thay đổi tùy tiện, nếu muốn thay đổi dù chỉ một bộ thì cũng phải trả thêm một phần chi phí.
Mà phần chi phí này nhà họ Hoắc lại không muốn trả, đề nghị chỉ có nhà máy điện tử phải chịu trách nhiệm.
Một khi nhà máy điện tử phải tự chi ra phần chi phí này, thì lợi nhuận còn lại sẽ gần như bằng 0. Nếu như họ Hoắc muốn thay đổi nhiều hơn, nhà máy điện tử còn có thể bị lỗ.
Đã như vậy, với tính khí của Miêu Nhất Khoa, đương nhiên là ông ta không muốn hợp tác với nhà họ Hoắc nữa.
Tuy nhiên, Hoắc Thanh Vân lại nói, nếu không hợp tác thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nhà họ Hoắc sẽ đưa ra tuyên bố trong ngành, nói rằng sau khi kiểm tra, họ phát hiện sản phẩm từ nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa không đạt yêu cầu nên ý định hợp tác mới bị ngừng lại.
Câu nói này khiến Miêu Nhất Khoa và những người khác tái mặt.
Mặc dù họ Hoắc không đi đầu trong ngành công nghiệp này, nhưng họ vẫn có tiếng nói rất lớn trong ngành, thậm chí có thể gọi sự tồn tại của bọn họ trong ngành này đã giống như một biểu tượng.
Những nhà sản xuất được nhà họ Hoắc chấp thuận hợp tác sẽ làm ăn rất tốt, trong khi những nhà sản xuất không được nhà họ Hoắc chấp thuận thì sẽ có kết cục ngược lại.
Từ đầu thì nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa đã làm ăn rất tốt rồi. Nếu nhà họ Hoắc tuyên bố như vậy, có thể tưởng tượng ra rằng những người muốn tạo mối quan hệ với nhà họ Hoắc hoặc những người muốn học tập theo đường hướng kinh doanh của nhà họ Hoắc chắc chắn đều sẽ đưa nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa vào danh sách đen.
Nếu đúng như vậy, thị phần sẽ càng lúc càng giảm, đến lúc đó, vấn đề sẽ không đơn giản chỉ là một khoản lỗ.
Tính của Miêu Nhất Khoa rất nóng nảy, suýt nữa thì trở mặt với nhà họ Hoắc ngay tại chỗ, may mắn là cuối cùng cũng được Nhiếp Tân Hải và những người khác thuyết phục ông ta bình tĩnh lại.
Họ không đưa ra quyết định ngay mà tạm dừng cuộc đàm phán hợp tác trước với lý do cần có thời gian cân nhắc thêm.
Sau đó, Thượng Toàn Minh đến công ty cũng sửng sốt khi biết chuyện này, không ngờ nhà họ Hoắc lại có dã tâm đen tối như vậy, mọi chuyện lại diễn ra đúng như những gì Hoắc Khải đã nói.
Chỉ cần nhượng bộ một lần thì chắc chắn còn phải nhượng bộ thêm hết lần này đến lần khác, cho đến khi bị ép đến mức gần như không có lãi, trở thành kẻ làm không công cho nhà họ Hoắc.
Sau một số cuộc thảo luận, Thượng Toàn Minh đã đề nghị Miêu Nhất Khoa đến gặp Hoắc Khải để hỏi xem có cách nào hay không.
Về lời đề nghị này, Nhiếp Tân Hải tỏ ra rất không hài lòng.
Ông ta là tổng giám đốc nhà máy điện tử, nói đúng ra thì trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì, việc đầu tiên là nên thảo luận với ông ta.
Hơn nữa Hoắc Khải này có tư cách gì? Cho dù cậu ta là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An thì sao chứ, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi, xét về mạng lưới giao thiệp, xét về lai lịch, về bối cảnh gia đình cũng chẳng có gì đặc biệt. Cho dù cậu ta có quen biết với con cháu của nhà họ Hoắc thì cậu ta cũng chỉ là một nhân vật ngoài lề mà thôi.
Tìm cậu ta để thảo luận cái gì đây? Chẳng phải là quá lãng phí thời gian sao!
Nhiếp Tân Hải không phục, nhưng ông ta cũng không đề ra được biện pháp nào tốt hơn, nên cuối cùng ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý cùng Miêu Nhất Khoa đến gặp Hoắc Khải nhờ giúp đỡ.
Sau khi nghe Thượng Toàn Minh kể lại, Hoắc Khải biết rõ rằng đây là một kết quả tất yếu.
Hơn nữa anh đã nghĩ ra được một chiến lược từ sớm.
“Ngồi xuống uống tách trà trước đi, đừng lo lắng quá”, Hoắc Khải pha trà cho ba người bọn họ, sau đó anh nói: “Thật ra mục đích của nhà họ Hoắc rất đơn giản. Họ muốn tiết kiệm chi phí cho bên họ càng nhiều càng tốt. Chi phí càng thấp thì lợi nhuận của họ càng cao. Đây là điều dễ hiểu. Sự nhượng bộ của các ông sẽ chỉ khiến cho người nhà họ Hoắc nhìn thấu sự khẩn trương của các ông mà thôi. Cho nên trong việc hợp tác, chưa nói lời nào thì các ông đã trở thành bên chịu thiệt thòi rồi”.
“Cậu Lý, chúng tôi không đến đây để nghe cậu giảng đạo lý. Chúng tôi đều hiểu những điều này”, Nhiếp Tân Hải cắt ngang.
“Ông Nhiếp, bớt nói vài câu, trước tiên hãy nghe thằng Phong nói xong đã”, Thượng Toàn Minh nói.
Ông ta đang khá bất mãn với Nhiếp Tân Hải, nếu lúc sáng chịu nghe lời thằng em mình thay đổi chiến lược đàm phán thì có lẽ họ đã không rơi vào tình thế bị động như vậy. Bây giờ thì hay rồi, bị nhà họ Hoắc gây áp lực nặng nề, dù có muốn lật kèo cũng khó.
Hy vọng duy nhất bây giờ là Hoắc Khải, vậy mà Nhiếp Tân Hải vẫn đang làm ầm ĩ ở đây.
Nếu nghĩ rằng bản thân lợi hại thì sao không đưa ra một ý kiến tốt hơn đi!
Đã không thể đưa ra ý kiến mà còn không muốn nghe lời người khác, đây chẳng phải là xấu hổ quá nên làm càn hay sao?
Thượng Toàn Minh là giám đốc bộ phận hành chính của công ty, về địa vị thì có thể coi như hai người này có cùng cấp bậc. Nhưng bên cạnh vị trí giám đốc điều hành, Thượng Toàn Minh còn là một trong những cổ đông lớn của công ty.
Nói một cách đơn giản thì chính là ông ta có quyền biểu quyết trong hội đồng quản trị.
Về phần Nhiếp Tân Hải, cùng lắm thì ông ta cũng chỉ là một người làm công, không thể tính là ngang tầm với Thượng Toàn Minh được.
Bây giờ Thượng Toàn Minh đã lên tiếng, Nhiếp Tân Hải chỉ có thể kìm chế lại cảm xúc của mình, bất kể ông ta có cảm thấy khó chịu như thế nào.
Hoắc Khải không bị ảnh hưởng bởi sự khó chịu của Nhiếp Tân Hải. Người anh muốn giúp là Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh chứ không phải vị giám đốc nhà máy điện tử này.
Vì vậy, ngay khi Thượng Toàn Minh nói dứt câu, Hoắc Khải liền nói tiếp: “Vì chúng ta đã hiểu rõ nhà họ Hoắc muốn gì, vậy thì hãy cho họ thứ mà họ muốn”.