Chương 290: Sĩ diện
Cô gái trẻ đeo chiếc nhẫn 1.3 cara lên tay rồi lại tỏ vẻ bất mãn: “Sao mà nhỏ quá trời, chẳng đẹp gì cả. Ông xã, em muốn cái to hơn cơ”.
Người đàn ông già cỡ U50 đang ôm eo cô ta cười khà khà và nói: “Được được, vợ yêu chọn đi! Chọn cái nào to vào, nhỏ thế này đeo vào có xấu hổ không cơ chứ”.
Tuy lão ta không chỉ đích danh ai nhưng đã khiến cặp đôi trẻ tuổi kia hơi ngượng. Sau khi trả tiền xong, bọn họ liền vội vã rời đi.
Dáng vẻ vội vàng của họ làm cho cặp đôi trâu già cỏ non kia càng thêm thỏa mãn.
Cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng đã chọn xong chiếc nhẫn mà mình thích, là một chiếc nhẫn cưới 1.5 cara. Mặc dù số cara không quá kinh người nhưng là loại mẫu mới nhất.
“Thưa anh, mắt anh tinh thật đấy. Đây là mẫu mới nhất do nhà thiết kế được mời từ nước ngoài về vừa thiết kế ra đó ạ!”, nhân viên bán hàng nịnh nọt nói.
Có phải kiểu mới nhất hay không không quan trọng, chỉ cần thấy đẹp là được. Với Hoắc Khải, sở thích của Ninh Thần còn quan trọng hơn nhà thiết kế được mời từ đâu về rất nhiều.
Mà lời nói của nhân viên bán hàng làm đôi vợ chồng kia nhìn sang theo.
Khi bọn họ nhìn thấy chiếc nhẫn đặt trước mặt Hoắc Khải thì mắt cô ta sáng lên.
Không thể không nói, mẫu nhẫn mà Hoắc Khải chọn thực sự rất thu hút ánh nhìn. Cô gái trẻ kia vừa nhìn đã thích, liền ôm lấy cánh tay của lão già kia rồi nhõng nhẽo: “Ông xã, em cũng muốn cái nhẫn đó, mua cho em đi mà, nha?”
“Được được được”, lão già vỗ tay cô ta rồi nói với nhân viên: “Cho tôi một đôi nhẫn giống vậy đi”.
“Thật sự xin lỗi, mỗi một mẫu trong cửa hàng chúng tôi đều là độc nhất vô nhị, không có mẫu thứ hai. Ông có thể thử mẫu này, cũng cùng một nhà thiết kế đó ạ”, nhân viên bán hàng lấy ra một mẫu nhẫn khác và nói.
“Không thích! Em chỉ thích mẫu kia thôi!”, cô gái kia ngang ngược kêu lên.
“Cái cửa hàng vớ vẩn này nữa! Chúng tôi đến đây cúng tiền cho các người mà cũng không mua được à? Thế mà còn nói là chuỗi cửa hàng toàn quốc cơ đấy, phục vụ quá kém”, lão già sát phạt cho nhân viên bán hàng một trận rồi nhìn Hoắc Khải và nói với một giọng điệu hết sức kiêu ngạo: “Chàng trai, bạn gái tôi thích cái nhẫn này, hay là cậu chọn cái nhẫn khác đi nhé. Để bù đắp thì tôi sẽ trả thêm hai mươi ngàn cho cậu”.
Giá của chiếc nhẫn này cũng chỉ khoảng hơn tám mươi ngàn, hai mươi ngàn đã là 1/4 giá của nó rồi. Vì vậy mà lão ta cảm thấy điều kiện mình đưa ra hết sức ưu đãi.
Thế nhưng Hoắc Khải chỉ liếc lão ta một cái rồi lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi đã chọn nó rồi”.
“Ông xã, em thích nó cơ!”, cô gái trẻ kia lại tiếp tục ưỡn ẹo lắc cánh tay của lão già.
Lão ta bị lắc như đang ngồi thuyền, mà cũng vì lời từ chối của Hoắc Khải kiến lão ta chẳng còn chút mặt mũi nào, bèn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai nói rằng cậu chọn thì nó sẽ là của cậu hả? Cậu đã trả tiền đâu hả. Này, tôi trả thêm năm mươi ngàn cho món này, gói nó lại cho tôi!”
Nhân viên bán hàng khó xử nhìn Hoắc Khải và lão già. Nếu là bình thường thì cô ta sẽ hướng về Hoắc Khải nhiều hơn. Thái độ của lão già này quá sức ác ôn, dáng vẻ muốn lấy tiền đè người này rõ ràng là một nhà giàu mới nổi.
Nhưng tiệm đá quý này không phải do cô ta mở, xung quanh vẫn còn các nhân viên phục vụ khác nữa. Nếu như cô ta bị các nhân viên khác tố cáo với lãnh đạo rằng cô ta khiến cửa tiệm này mất đi năm mươi ngàn thì e là cô ta đã bị đuổi ngay lập tức rồi.
Chuỗi cửa hàng toàn quốc kiểu này đứng đầu trong ngành, nhân viên đều có bảo hiểm xã hội. Chuyện buôn bán hàng ngày cũng rất tốt, tiền lương cơ bản thêm thưởng cộng lại cũng phải đến chục ngàn.
Đãi ngộ như vậy ở thành phố này cũng được coi như nằm trong top đầu rồi, chẳng ai nỡ bỏ công việc này cả.
Sau khi do dự một hồi, nhân viên bán hàng mới tội lỗi nhìn sang Hoắc Khải: “Anh ơi, thật sự rất xin lỗi anh, hay là…”
Hoắc Khải có thể hiểu được chỗ khó xử của nhân viên bán hàng. Không phải bọn họ mê tiền mà vì có những lúc bất đắc dĩ.
Vì vậy, anh cũng không định làm khó cô ta mà chỉ nói: “Không sao cả, mua đồ là do hai bên tự nguyện và cạnh tranh công bằng. Nếu người này đã thích mua theo phương thức đấu giá thì tôi cũng vui vẻ tiếp thôi. Tôi sẽ tăng thêm sáu mươi ngàn, vậy đi”.
Nhân viên bán hàng và lão già ngẩn ra. Bọn họ không ngờ Hoắc Khải không những không rút lui mà lại còn tăng thêm tiền.
Nhân viên bán hàng rất vui vì khách hàng trả thêm tiền thì cô ta sẽ càng có nhiều hoa hồng. Huống hồ tiền Hoắc Khải trả thêm còn nhiều hơn lão già đáng ghét kia cơ mà.
Lão già kia thì đanh mặt nhìn Hoắc Khải rồi lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu muốn đọ tiền với tôi đấy à? Không biết cậu có đọ nổi không?”
“Nếu tôi không đủ tiền thì tôi sẽ nhận thua thôi, không việc gì phải sĩ diện hão cả”, Hoắc Khải bình tĩnh nói.
Trước giờ anh không phải là người thích khoe tiền. Cho dù lúc còn ở nhà họ Hoắc thì anh vẫn luôn lấy tài đức của mình để thu phục lòng người. Khi đi ra ngoài, trừ vấn đề ăn uống là anh hơi kỹ tính ra thì những chuyện khác rất đơn giản.
Bây giờ sống lại trong thân xác của Lý Phong, phải bắt đầu lại từ con số không, lại càng không có chút vốn liếng vào cả.
Nhưng hiện giờ anh đã khác. Chiếc nhẫn này là anh chọn cho Ninh Thần, đại diện cho tình cảm của cả hai.
Vàng bạc có giá, tình cảm thì không.
Đừng nói là mấy trăm ngàn, dù là mấy triệu thì Hoắc Khải cũng chẳng thấy xót.
Câu nói của anh khiến lão già càng sa sầm mặt mày. Lão ta chẳng nói gì mà đặt thẻ ngân hàng lên quầy thu ngân: “Trong này có năm trăm ngàn, có giỏi thì cậu trả giá cao hơn đi!”
Năm trăm ngàn là đủ để mua một chiếc nhẫn kim cương siêu to với ít nhất là 3 cara trở lên. Mà là cửa tiệm đá quý số một toàn quốc nên đương nhiên cũng không ít những vị khách giàu có.
Tiền hoa hồng của cửa tiệm này là 2%. Bán được năm trăm ngàn thì hoa hồng sẽ là mười ngàn!
Đến cả nhân viên bán hàng cũng không kìm được mà hít thở liên tục.
Mấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ. Ánh nhìn của bọn họ khiến cô gái trẻ kia càng thêm oai hơn. Cô ta kiêu ngạo ôm cánh tay của lão già rồi nhón chân lên hôn vào mặt lão ta một cái và khen ngợi: “Ông xã giỏi quá đi!”
Lúc này, Hoắc Khải cũng rút ra một tấm thẻ ngân hàng và nói: “Tôi không nhớ rõ trong này có bao nhiêu, nhưng cũng đủ để mua nhẫn đấy. Thế này đi, ông đây có trả giá cỡ nào đi nữa thì tôi cũng sẽ trả nhiều hơn mười ngàn. Khi nào ông ta không tăng nữa thì có thể quẹt thẻ luôn”.
Tất cả đều kinh ngạc đến sững sờ. Một trận thi đấu tiền tài hiếm gặp thế này làm bọn họ vô cùng thích thú.
Bản thân có tiền hay không không quan trọng, xem người có tiền xâu xé nhau mới vui.
Sắc mặt của lão già trở nên hơi khó coi. Với lão ta, năm trăm ngàn không phải số tiền nhỏ. Cứ tưởng rằng lấy ra số tiền này là có thể đè thằng nhóc ăn mặc tầm thường, nhìn không giống người giàu kia một phen.
Ai mà ngờ đối phương lại không chịu nhượng bộ.
Không phải là lão ta không có đủ tiền, nhưng chỉ vì đấu khí nhất thời mà mua một cái nhẫn kim cương với giá gấp mười lần giá gốc thì có đáng không cơ chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!