Chương 190: Anh không đi thì tôi đi
Gã đàn ông đó bóp cổ Mã Tuấn
Quý, hung ác nói: “Lão già, ông có đưa
không thì bảo!”
“Không, tôi không đưa!”, Mã Tuấn
Quý vẫn có chút chí khí, mặc dù đang
sợ hãi nhưng vân không chịu cho gã
khốn này được lợi
Gã đàn ông đó cũng không nói
nhiêu, giơ năm đấm lên rồi vung thăng
vào mặt ông ta
Cái dáng vẻ bất cân đời ấy khiến
người ta không thế nào hiểu được
Nếu là cãi nhau thì Hoäc Khải
không có hứng thú tham gia vào,
nhưng đánh nhau trước mặt anh thì
anh không thế nhäm mắt làm ngơ
được. Anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay
của đối phương, đanh giọng nói: “Nói gì
thì nói, đánh người là hơi quá đáng rồi
đấy”.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì hả, mau
buông tay ra, không thì tao đánh cả
mày đấy!”, gã đàn ông mắng mỏ.
“Đánh người là phạm pháp, anh
đánh gây ba cái răng của ông ấy là đủ
để bị xử phạt rồi”, Hoäc Khải nói.
“Dọa trẻ con à?”, gã đàn ông cười
khẩy: “Ông đây có người quen đấy, mày
có giỏi thì báo cảnh sát xem nào!”
Lúc này, người môi giới cũng chạy
qua, bắt lấy một cánh tay khác của gã,
nói: “Anh lịch sự chút đi. Đừng có coi
trời băng vung như thế! Nếu không
buông tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Người môi giới và Hoäc Khải mỗi
người năm một bên tay của gã, khiến
gã không còn chút sức nào. Một không
địch được hai, thêm vào đó, Mã Tuấn
Quý không ngừng giây dụa để thoát ra.
Gã đàn ông bị đẩy ra sau mấy bước,
bèn chỉ mặt ba người mà măng rẵng:
“Thích ỷ đông hiếp yếu phải không! Có
giỏi thì đừng đi, hôm nay ông sẽ cho
chúng mày chết chắc!”
Nói rồi, gã đó rút điện thoại ra gọi
cho ai đó. Có lẽ cảm thấy được người
khác giúp đỡ nên Mã Tuấn Quý cũng tự
tin hơn hẳn. Ông ta chỉ vào gã đàn ông
và nói: “Cậu thật sự tưởng mình giỏi
lắm à! Còn đòi cho chúng tôi chết, bớt
nói khoác đi! Hôm nay dù gọi cả ông
trời đến thì tôi cũng sẽ băt cậu phải
dọn đi!”
“Bố, cái tên chú nhà đó tìm người
đến đuổi con. Bổ đưa mã ời tới
đây đi”, sau khi nói và n gọn,
gã đàn ông cúp điện t ôi cười khẩy
với Mã Tuấn Quy: “Hôm nay tao không
gọi được ông trời đến, nhưng khi bố tao
qua đây thì chúng mày cũng đừng có
quỳ xuống mà gọi ông nhé
Người môi giới khinh bỉ nói: “Bố
anh là cái đếch gì chứ, giả vờ giả vịt!”
Gã đàn ông phẹt một bãi nước bọt:
“Biết giáo sư Triệu Vĩnh An không?”
“Làm sao, giáo sư Triệu Vĩnh An là
bố anh à? Sao tôi chưa từng biết là ông
ấy có một người con trẻ như anh thế?”,
người môi giới cười khẩy.
Gã đàn ông lại lạnh lùng cười, nói:
“Mặc dù tao không thể gọi giáo sư
Triệu Vĩnh An là bố, nhưng ông hai của
tao lại là anh em thân như ruột thịt với
giáo sư. Đừng nói mấy người chúng
mày ấy à, mà kể cả đám con nhà quyền
quý có tới xin gặp giáo sư Triệu Vĩnh
An thì cũng phải được ông hai tao đồng
ý mới được”
Mã Tuấn Quý và người môi giới
nghe vậy thì sửng sốt, muốn gặp giáo
sư Triệu Vĩnh An thì phải được ông hai
của gã đồng ý?
Với địa vị của giáo sư, còn ai có
thế làm chủ thay ông ấy được chứ?
Đầu óc của người môi giới nhanh
nhạy hơn Mã Tuấn Quý nhiều. Anh ta
nhanh chóng nghĩ đến một người, rồi
ngạc nhiên hỏi: “Ông hai của anh là
ông gác cửa cho giáo sư Triệu Vĩnh An
hả?”
Triệu Vĩnh An có địa vị rất cao, nên
đến cả ông cụ gác cửa cho ông ấy
cũng rất có sức ảnh hưởng trong thành
phố. Nhất là chuyện Triệu Vĩnh An mời
ông cụ vô danh gác cổng trường đại
học về làm trong nhà mình lại càng là
một đoạn giai thoại chiêu hiền đãi sĩ.
Trừ đám nhỏ chưa hiểu chuyện ra thì
tất cả những ai trưởng thành đều biết
đến chuyện này rồi.
Gã đàn ông đó rất đắc ý nói: “Đúng
vậy. Ông hai của tao có địa vị thế nào
thì khỏi phải nói rồi. Cho nên là một
chủ nhà cỏn con như ông ta, hay là ông
trời đi nữa, thì cũng phải nế mặt ông
hai của tao thôi. Còn bố tao thì lại càng
thân với ông hai như bố con ruột thịt!
Có biết Chương Gia Cường không, bố
tao đói”
Nghe đến cái tên Chương Gia
Cường này, dù là Mã Tuấn Quý hay
người môi giới thì sắc mặt cũng trở nên
cứng ngắc hơn nhiều.
Bọn họ đã từng nghe đến chuyện
của Triệu Vĩnh An và ông già canh cửa,
đương nhiên cũng biết Chương Gia Cường.
Bình thường, Chương Gia Cường
hay lấy danh nghĩa của ông gác cửa để
làm vô số chuyện thất đức, cũng có độ
“nổi tiếng” trong thành phố. Những
người nghe thấy cái tên này thì đều biết
lão ta có chỗ dựa là ông gác cửa, có
thể làm thân với Triệu Vĩnh An. Vì vậy
mà bất kỳ ai đều phải nể mặt lão ta hết.
Nói ngay lần Ninh Thần bị xe điện
của Chương Gia Cường đụng trúng, lão
†a không những không xin lỗi mà còn
lăn ra ăn vạ. Người xử lí chuyện này
cũng phải nhường lão ta một ít
Nếu không phải Hoäc Khải có
quan hệ tốt với Triệu Vĩnh An và ông
gác cửa đến tát cho lão ta vài cái thì
không biết Chương Gia Cường sẽ ăn vạ
bao nhiêu tiền nữa.
Gặp được ông già rồi, không ngờ
lại va phải thăng con.
Nhìn gã đàn ông một câu ông hai,
hai câu bố đẻ, tràn đầy sự đắc ý và kiêu
ngạo khiến Hoäc Khải phải lắc đầu.
Thế giới lớn thế này mà sao cứ gặp
phải cái gia đình đó nhỉ.
Lúc này, người môi giới tiến lên kéo
Hoäc Khải, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Lý,
hay hôm nay chúng ta đi trước thôi”.
“Tại sao phải đi?”, Hoäc Khải
không hiểu, hỏi lại: “Chúng ta có lý thì
sao phải sợ gã chứ”
Người môi giới trong lòng đang vô
cùng hoảng loạn, đây đâu phải vấn đề
có lý hay không chứ?
Ông hai của người ta là người gác
cửa cho Triệu Vĩnh An kìa, mấy người
giàu có còn phải nể mặt ông cụ mấy
phần đấy. Mặc dù anh một tháng kiếm
được mấy triệu, nhưng sao có thể so
sánh với nhóm khách quý của Triệu
Vĩnh An chứt
Danh tiếng cúa Chương Gia Cường
thì ai mà không biết, chẳng phải loại tốt
lành gì. Lão ta làm vô số chuyện dơ
bẩn mà chẳng ai xử lý được lão.
Lão ta mà đến thì thật sự sẽ xảy ra
ẩu đả đó.
“Chương Gia Cường có thanh danh
không tốt đâu, chúng ta quân tử trả thù
mười năm chưa muộn mà, đi thôi”,
người môi giới nói.
“Tôi biết lão ta có thanh danh
không tốt, nhưng chúng ta không cần
phải đi làm gì. Đang ban ngày ban mặt,
bọn họ chưa chăắc đã dám làm gì quá
đáng đâu”, Hoäc Khải nói.
Người môi giới vừa vội vừa giận,
đầu óc người này có vấn đề hay sao
hả? Anh không quen Chương Gia
Cường thì thôi đi, nhưng đã biết lão ta
rồi mà sao vẫn còn cứng đầu thế chứ?
Đến lúc bị đánh thì muốn chạy
cũng không kịp nữa đâu!
Mặc dù rất muốn nịnh nọt vị sếp
có thu nhập mấy triệu một tháng này,
nhưng khi anh quyết định đối đầu với
Chương Gia Cường thì người môi giới
vân lựa chọn việc chạy.
“Tổng giám đốc Lý, anh đừng trách
tôi không nhắc anh nhé. Sẽ dễ xảy ra
đánh nhau lắm đấy. Mà báo cảnh sát
cũng vô dụng, lão ta có người quen ở
đó. Nếu anh không đi thì tôi chạy trước
đây”, người môi giới nói
Hoặc Khải nhìn anh ta, nói: “Vậy tôi
nói với anh trước, nếu anh đi thì vụ làm
ăn này coi như bỏ đấy”
Người môi giới “Ừ” một tiếng, cũng
chẳng tỏ ý gì đặc biệt. Anh ta cho rằng
đầu óc Hoäc Khải rõ ràng là có vấn đề.
Đã đến lúc nào rồi mà còn chắc
đến chuyện làm ăn chứ, không biết
chuyện nào quan trọng hơn à?
Anh ta chẳng buồn nói gì nữa mà
quay đầu đi thẳng
Hoäc Khải lại nhìn sang Mã Tuấn
Quý, thấy ông ta không có ý định đi thì
hỏi: “Chú không đi à?”
“Không, tôi không đỉi!”, Mã Tuấn
Quý cản răng. Mặc dù trên mặt ông ta
lộ rõ vẻ lo lắng và bất an, nhưng vẫn
kiên trì nói: “Đây là cửa tiệm của tôi, là
cậu ta vô lý trước, sao tôi phải đi chứ!”
Chuyện này khiến cho Hoäc Khải
hơi bất ngờ. Dáng vẻ sợ hãi của Mã
Tuấn Quý ban nãy khi bị túm lấy cổ áo
đã làm người ta rất khinh thường,
nhưng không ngờ đăng sau vẻ yếu ớt
đó lại là một sự kiên cường bất khuất.
“Này, ai cho mày chạy hả, mày thử
chạy xem”
Người môi giới chưa đi được bao
xa đã bị gã đàn ông kéo lại.
Nhìn dáng vẻ hung ác đó của gã,
người môi giới cười nịnh hót: “Đều là
hiểm lầm cả mà, thật ra tôi chỉ đi theo
người ta đến xem nhà thôi, không
muốn tham gia vào chuyện này..”.
“Không muốn? Thế mày vừa chặn
tay tao là làm gì thế?”, gã đàn ông đó
kiêu ngạo nói: “Giờ biết sai rồi à? Muộn
rồi! Ngoan ngoãn ở đấy cho ông, nếu
không ông tát mày đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!