Anh ta dửng dưng rảo bước lướt qua đoàn người cúi chào ở trước mặt, nhanh chóng đi vào bên trong.
Tôi có hơi sợ sệt, mắt nhắm mắt mở chạy theo sau bóng lưng dài ngoằng ấy. Nhưng tôi vừa chạy được mấy bước, một bàn tay vươn ra túm lấy cánh tay tôi.
Trung Thông thì thầm vào tai tôi với một âm lượng vừa đủ hai người nghe thấy. "Không cần phải vội. Cô chạy nhanh không cẩn thận bị vấp, người bẽ mặt sẽ là cô đấy."
Đẩy cái bàn tay đang động chạm lên người mình, tôi cố làm ra vẻ bình thản nói:
"Cảm ơn anh đã có lòng nhắc nhở, anh yên tâm tôi vốn là người biết tự lượng sức mình mà."
Vài giây sau đó, một ngọn gió nhỏ lướt qua mặt anh ta và đội vệ sĩ đã ngẩng đầu lên.
Đừng coi thường tôi đấy nhé! Hồi xưa học thể dục, tôi thi chạy ăn đứt đám con trai trong lớp đấy!
Đang chạy cực hăng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ quản gia giơ tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Thấy tôi dừng hẳn, anh ta cười nhạt nhìn tôi.
"Chào cô Huyền Trân. Tôi là quản gia của tòa lâu đài này, cô cứ gọi tôi là quản gia Trần. Từ giờ phút này cô sẽ là người chăm lo cuộc sống hằng ngày của Đại thiếu gia."
"Tôi biết rồi. Đại thiếu gia của các anh nói rằng tôi bắt buộc trở thành đầy tớ của anh ta. Thế tức là mọi công việc tôi làm như một nha hoàn thời cổ đại ý hả?" Tôi quạc mồm nói lại.
"A hahaa! Không nghiêm trọng đến mức đấy." Không biết do điệu bộ của tôi quá buồn cười hay thế nào, anh ta bật cười vui vẻ. "Cô chỉ cần chăm lo đến từng bữa ăn, giấc ngủ của Đại thiếu gia là được."
"Vậy Đại thiếu gia của anh có nói là tôi được phép về nhà không? Anh có biết tôi có công việc và cuộc sống riêng tư ở bên ngoài cánh cửa sắt nặng nề và cao lớn kia không?" Tôi cắn chặt môi để không bật khóc nức nở, miệng nói tay chỉ về phía cánh cổng đằng xa.
Có lẽ không nghĩ tới tôi có phản ứng gay gắt như vậy, quản gia Trần thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ mặt thâm trầm.
"Xin lỗi cô, tôi chưa được biết chuyện đó."
Tôi giãy nảy lên muốn to tiếng vài câu thì một cánh tay rắn chắc đã giữ lấy bờ vai đang không ngừng run rẩy của tôi.
"Huyền Trân, bình tĩnh nghe tôi nói. Không phải lão đại ngẫu nhiên giữ cô ở đây, hãy cố chịu đựng và ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu sau vài ngày lão đại thả cô đi thì sao?"
"Loại người không đáng tin nhất chính là dân xã hội đen các người, tôi không dễ bị lừa phỉnh như thế đâu!"
.........
Không phục nhưng vẫn bị ép buộc phải làm mấy việc mình căm ghét, tôi nghiễm nhiên trở thành trò tiêu khiển của chủ nhân tòa lâu đài này hơn nửa tháng qua.
Nhưng phản kháng hay bỏ trốn với người đàn ông tên Châu Mặc Lâm mà nói đều vô dụng cả thôi. Không thể ra ngoài cũng không thể liên lạc với bất cứ ai... mỗi giây phút trôi qua lòng tôi như bị lửa đốt. Họ sớm tịch thu đồ đạc cá nhân của tôi, hỏi mượn điện thoại cũng không có lấy một ai cho mượn. Họ cũng chỉ là người làm, sợ sệt cứ như thể sợ rắc rối dây vào người.
Tôi thật chẳng biết tình hình của em gái mình ra sao nữa. Không biết con bé có ổn không, có bị tên Tùng quấy nhiễu không, không thấy tôi trở về chắc nó lo lắng lắm. Và công việc của tôi ở phòng tiêm chủng nữa, một từ 'thảm' để chỉ tôi của bây giờ.
Tôi cũng chẳng biết tại sao anh ta lại nhắm vào tôi - một cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Ngữ như anh ta, chỉ cần vẫy tay một cái là gái đẹp sẽ bu đầy, cớ sao phải là tôi. Tôi thử đánh bạo hỏi thử, Châu Mặc Lâm không thèm liếc mắt nhìn tôi nói gì là trả lời.
Cho đến một ngày, tức là tròn một tháng sau khi tôi bị bắt nhốt trái phép ở đây, đã có một chuyện kinh khủng khiếp xảy đến với tôi.
Tối đó tôi đang nhập nhèm mò xuống bếp tìm nước uống, trận huyên náo ngoài đại sảnh thu hút sự chú ý của tôi.
Sẵn có tính tò mò ở trong người tôi đi ra xem ngoài kia có chuyện gì mà đêm hôm ầm ĩ thế.