Hai xe chạy đằng sau không có ý định bỏ cuộc, kiên trì bám theo chúng tôi. Trung Thông cũng không có ý định cho hai con xe đó lại gần, tay vững vàng giữ nguyên tốc độ bỏ xa hai con xe đó...
Mấy câu thoại giữa bọn họ dù nghe không hiểu nhưng làm tôi thấy bấn loạn và lo lắng vô cùng.
Đột nhiên Trung Thông nhấn nút mở cửa sổ trời, anh ta định làm gì với cái xe như thế?
Tôi nghi hoặc quan sát ba người đàn ông trong xe, đối với tôi hành động của họ có hơi kỳ quặc.
"Trân, bất kể thế nào hãy nhắm chặt mắt và bịt tai lại. Nếu không chẳng may em nhìn, em nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến giấc ngủ tối nay." Một giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi, thầm thì.
Và trong giây phút ấy, tôi bất giác làm theo, cúi gằm mặt xuống, hai tay bịt tai và nhắm mắt thật chặt. Trung Thông tuy đạp ga chạy hết tốc lực, nhưng cả quá trình xe tôi ngồi không có bị rung lắc gì nhiều. Không biết nên nói anh ta tay lái lụa hay là chúng tôi ngồi đúng con xe chất lượng nữa.
Châu Mặc Lâm cũng không ngồi yên, anh ta bất thình lình túm vai và đặt cơ thể tôi ngồi xuống cặp đùi rắn chắc của anh ta... Ủa? Anh ta tính làm gì trong tình huống nước sôi lửa bỏng này vậy? Tôi hoang mang mở bừng mắt và quên mất phải bịt hai lỗ tai.
"Em lại không nghe lời tôi rồi." Anh ta tiếp tục thầm thì sát vành tai tôi.
Tôi chỉ thấy Khải cầm theo một khẩu súng dài, cả người nhô lên cửa sổ trời. Người quay ra đằng sau, vào tư thế chuẩn bị nhắm bắn mục tiêu... Ngay sau đó, những tiếng súng 'pằng pằng' đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu. Và tôi còn nghe thấy những tiếng leng keng của vỏ đạn rơi xuống va chạm với trần xe.
"Đó, không phải tôi không cảnh cáo trước đâu nhé. Giờ em tiếp tục nhắm mắt lại đi."
Ỷ mình da thô thịt dày, Châu Mặc Lâm tốt bụng đột xuất giơ hai tay che tai giúp tôi. Còn tôi loạn cào cào hai mắt nhắm tịt, tay túm lấy vạt áo vest đen của hắn.
"Chúng nó dai như đỉa thật! Bị bắn thủng lốp xe rồi mà vẫn đuổi theo. Tên lái xe khá đấy, nhưng những tên cầm súng còn lại chỉ là hạng xoàng thôi." Khải vừa nạp đạn vừa cầm súng làu bàu, cậu ta còn chửi thề một câu khá tục tĩu.
Mặc dù phần lớn âm thanh nghe không rõ ràng như bình thường, nhưng không vì thế tôi không nghe thấy. Thoáng một cái cau mày, tôi đang định nói một câu với Khải, một người khác đã thay tôi làm việc này.
"Khải, chuyên tâm làm việc của chú đi. Ngậm miệng lại."
"Vâng thưa lão đại." Khải tiếp tục nhắm bắn, tự cao tự đại kêu lên. "Bọn này bắn kém quá, không xứng đáng làm đối thủ của em!"
Tôi không biết tình hình bên ngoài giờ thế nào, nhưng chắc hỗn loạn lắm vì hai bên đang đọ súng quyết liệt. Mà đã gọi là đọ súng thì... đừng nói với tôi là xe ô tô này sắp tèo rồi đấy nhé!
Giống như hiểu được nỗi lo lắng của tôi, Châu Mặc Lâm mở miệng vỗ về. "Viễn cảnh em nghĩ sẽ không đời nào xảy ra với chúng ta. Vì chiếc xe này có lớp chống đạn kiên cố."
Ra là thế, nhưng tôi không ngừng nơm nớp sợ hãi.
Xe ô tô vẫn lao băng băng về phía trước như tên bắn, sự xuất hiện của ba ô tô đi ngược chiều vô hình chung đã biến cả một làn xe dạt sang hai bên. Để tránh va chạm đáng tiếc xảy ra, các xe đi cùng chiều nhường đường cho ba con xe đang phóng bạt mạng.
Hắn mất kiên nhẫn quát khẽ. "Thế Khải, làm nhanh lên. Đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa, xử lý hết bọn chúng đi."
"Vâng vâng em biết rồi." Khải ngoác miệng cười đáp. "Xong ngay đây ạ."
Rùng mình một cái, tôi càng rụt người lại, cố gắng thu mình vào một góc.