“Bộp...”
Câu nói còn dang dở của Hạ Viêm biến mất trong tiếng tát thanh thúy.
Anh tỉnh táo lại trong nháy mắt, ảo não chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình, từ lúc hai người gặp nhau tới nay, anh chưa bao giờ nói nặng lời với cô như thế. Vừa định nói lời xin lỗi, ngẩng đầu lên thì đã thấy mặt cô đẫm lệ.
“Hạ Viêm, sao anh có thể nói những lời này?” Giọng nói thất vọng của An Hòa trước nay chưa từng có, như chưa bao giờ biết người trước mặt.
Đúng thế, sao anh có thể nói như vậy....đáng nhẽ ra phải rất hạnh phúc, nhưng khi hạnh phúc đến thì anh ngày càng lo sợ, càng sợ hạnh phúc sẽ bị cướp đi, người đàn ông kia có ân tình trời bể với bọn họ, cho dù cô không thương anh nhưng vẫn là người tồn tại có ý nghĩa đặc biệt với cô, anh là mối tình đầu của cô cùng tất cả những ký ức đẹp những năm tháng tuổi trẻ, nếu như yêu một cô gái tận đáy lòng làm sao có thể không để ý tình yêu trong lòng của cô gái, có một vị trí đặc biệt cho người đàn ông kia.
Trong xe lại chìm vào im lặng, An Hòa chỉ cảm thấy bàn tay vừa đánh anh vẫn còn hơi đau, cô dùng tay còn lại để lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Chúng ta hủy đám cưới đi!”
Hạ Viêm vẫn đang suy nghĩ giải thích như thế nào thì bỗng giật mình, không thể tin được hỏi: “Em nói... cái gì?”
Cô nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, “Dùng cả cuộc đời của A Liệt để đổi lấy bình an, làm sao chúng ta có thể yên tâm, thoải mái để hưởng thụ. Hạ Viêm, trừ phi An Liệt trở lại như trước kia, nếu không em sẽ không gả cho anh nữa!”
Nói xong cô mở cửa xe đi xuống mà không quay lại nhìn tiểu khu trước mặt.
Hạ Viêm nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng. An Hòa, em thực sự nghĩ đến, thực sự Trình Liệt không có năng lực để một cô gái không chế cả đời như vậy sao? Em để ý là sự áy náy với cậu ta hay là không nỡ và đau lòng?
Lúc Hạ Viêm về tới nhà, ngoại trừ An Hòa thì ba An, mẹ An và An Vũ đều ngồi trên sofa, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
An Cảnh Dương cau mày hỏi: “Ruốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại muốn hủy lễ kết hôn?”
Hạ Viêm mệt mỏi nhắm mắt lại, anh không thể nói là vì Trình Liệt, như vậy họ sẽ nghĩ An Hòa vẫn chưa dứt tình cũ với Tình Liệt, khó tránh khỏi sẽ chỉ trích cô.
“Là vấn đề của con, con còn một chuyện phải xử lý, cho nên, Hôn lễ có thể phải dời lại một thời gian.”
Diệp Hiểu Nhu lo lắng nói: “Việc gì quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn cả việc chung thân đại sự...”
Hạ Viêm cúi đầu nói nhỏ: “Con xin lỗi...”
An Cảnh Dương định nói gì đó thì di động của Hạ Viêm vang lên, An Cảnh Dương phất tay ý bảo anh nghe điện thoại đi.
Là David gọi điện tới, mới nghe được câu đầu tiên đã khiến sắc mặt Hạ Viêm trắng bệch.
Anh nói, “Hạ Sí đã xảy ra chuyện!”
Hạ Viêm đứng bên ngoài thật lâu, cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, anh mới bị tiếng điện thoại vang lên lấy lại tinh thần.
Lần này là điện thoại của Thiệu Tử Bác, “Đại ca, em đang trên đường trơ lại nhà họ An, năm phút nữa sẽ đến.”
Hạ Viêm tắt điện thoại, lau mặt, xoay người đi vào trong phòng.
Phòng khách chỉ còn lại một mình An Cảnh Dương, Hạ Viêm đứng ở cửa, rồi đi qua.
An Cảnh Dương thấy anh, ngày thường thì vẻ mặt vui vẻ ôn hòa, giờ lại trở nên nghiêng trọng, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Hạ Viêm biết nếu muốn An Cảnh Dương ủng hộ thì phải nói sự thật với ông “Lúc trước khi chúng con ở cùng nhau, đã thiếu Trình Liệt một ân tình rất lớn, hôm nay Hòa Hòa mới biết, cảm thấy có lỗi với cậu ta, cho nên...” Anh ngẩng đầu nhìn Anh Cảnh Dương, trong ánh mắt hiện lên sự đau xót nặng nề: “Lúc đầu con định trở về rồi khuyên nhủ cô ấy, nhưng mà... vừa rồi Hạ Sí xảy ra chuyện, con phải qua đó ngay lập tức!”
Hạ Viêm vừa dứt lời thì tiếng còi ngoài cửa vang lên, kần đầu tiên Hạ Viêm cúi đầu với người khác, anh đứng trước mặt An Cảnh Dương, cúi đầu thật thấp nói: “Chú An, con xin lỗi, con không thể thực hiện lời hứa, Hạ Sí chết rồi, nhất định con phải quay về.” An Cảnh Dương nghe thế, ngẩn ngơ trong một lát rồi hỏi “Hạ Sí chết rồi?”
“Nó một mình đi Mỹ tìn bạn gái, ở trên đường bị người ta...”
An Cảnh dương im lặng một lát, giọng nói nghiêm túc trầm xuống: “Cho nên con phải quay về để trả thù?”
Hạ Viêm im lặng một lát, lại cúi đầu nói: “Không, nếu như Hạ Sí chết có thể để mọi việc được bình an, thì cần gì phải khổ sở, con cũng sẽ từ bỏ, nhưng mà... sự thực rất rõ ràng, đối phương là nhằm vào con, chỉ cần con còn sống sót thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.” Cho nên chuyện này tất yếu phải có một kết thúc, nếu không người chết lúc này là Hạ Sí, tiếp theo thì không biết sẽ là ai, anh không thể lại chịu đứng để mất đi bất cứ thứ gì thuộc về anh.
Nói xong, anh không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
An Cảnh Dương gọi anh từ phía sau: “Không nói tiếng tạm biệt sao?”
Hạ Viêm dừng bước, môi cắn chặt, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua lầu hai, sau đó cúi đầu nói bình thản: “Không....” sợ một khi nhìn thấy cô thì sẽ không nỡ rời đi, sợ không biết nên mở lời như thế nào, sợ đối mặt với khuôn mặt sợ hãi, tuyệt vọng của cô.
“Chuyện Hạ Sí đừng nói cho cô ấy biết...”
“Còn nữa, bảo cô ấy đừng chờ con nữa...”
Gió lạnh lùa vào cừa cảnh cửa, thổi sàn sạt cuốn Hoàng Lịch trên bàn, An Cảnh Dương ngẩng đầu, trên lầu hai, một bóng dáng màu trắng đang lẳng lặng đứng trốn sau cột trụ, hơi run rẩy.
**************
Màn đêm ngoài cửa số giống như một con dã thú lớn, xé rách lòng Hạ Viêm, càng ngày càng không thể hô hấp được. Anh ấn cửa sổ xuống, trong nháy mắt gió thu lạnh lẽo lùa vào, thổi đén gương mặt ướt át lạnh như băng cuả anh, thổi vào trong lòng anh.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Tử Bác nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ như thần ở trong lòng anh lại có thể đau khổ bất lực như thế, anh vẫn theo quan sát, do dự thật lâu mới nói: “Cậu yên tâm, An Hòa sẽ không có việc gì đâu...”
Hạ Viêm ngồi nhìn ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích, ngoại trừ sợi tóc bị gió thổi bay thì chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc, cho đến lúc Thiệu Tử Bác nghĩ anh sẽ không nói nũa thì Hạ Viêm lại nói một cách thản nhiên: “Cậu ở lại...”
“... cái gì?” Thiệu Tử Bác nghĩ mình nghe nhầm, hơi thở có chút rối loạn.
“Cậu ở lại thành phố A, chăm sóc họ thay tôi.”
“Không được! Sao em có thể để cậu đi một mình được!”
“Có J là đủ rồi, cậu với David không phải về.... đây là mệnh lệnh.” Họ cũng không dễ dàng gì mà tìm được hạnh phúc cho mình, bọn họ đã ra sức lâu như thế , cẩn thận, dịu dàng bảo vệ, nhưng cũng đánh không lại sự tàn nhẫn của vận mệnh.
Nhưng mà, ít nhất đừng để hạnh phúc của mỗi người đều không thể nắm giữ được.
“Không thể”
Hạ Viêm quay đầu, vỗ nhẹ lên vai của Thiệu Tử Bác nói: “Ở trong mắt tôi, các cậu cũng như Hạ Sí vậy, tôi vẫn hi vọng bảo vệ được nó, nhưng cuối cùng lại hại nó, cho nên, đừng để tôi lại phải tiếc hận, các cậu hãy sống thật tốt thì tôi mới có thể yên tâm, còn có nhà họ An nữa, đó mới là điều quan trọng nhất của tôi, hãy bảo vệ họ thay tôi....”
Đây là lần đầu tiên Hạ Viêm nói với Thiệu Tử Bác những lời nói ấm áp như thế, nghe đến trong tai Thiệu Tử Bác, là di ngôn cũng như lời dặn dò.
Mũi của anh hơi cay, ánh mắt đỏ lên như sung huyết, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý: “Được, anh yên tâm!”
Tới sân bay, J và David cũng chờ ở đó, Hạ Viêm lại nói gì đó với David, Thiệu Tử Bác ngồi trong xe không nghe thấy, chỉ thấy cảm xúc David rất kích động, không quan tâm mặc kệ đi tới hướng vào sân bay nhưng lại bị J đánh một cái trên bụng nên ngã xuống nằm cuộm mình trên mặt đất.
Hạ Viêm không ngoảnh đầu mà đi thẳng tới hướng máy bay đậu.
Đợi đến lúc máy bay đã cất cánh, Thiệu Tử Bác mới đi từ trong xe tới bên người David, giúp cậu ta đứng lên, lại kinh ngạc khi nhìn thấy một người luôn vô tâm vô phế như David mà trên mặt lại dính đầy nước mắt.
Thiệu Tử Bác vỗ vai cậu ta, định mở miệng nói chút lời an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đã không còn hình bóng của chiếc máy bay đâu.