Hai ngày sau, Đoàn Chấp và Quý Viên đều sóng yên gió lặng.
Quý Viên trừ bỏ so với ngày thường im lặng hơn một chút thì cũng nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp. Trong ký túc xá, hai người khác cũng nhận thấy được điều này nhưng cũng không ai đoán được nguyên nhân thật sự là gì, còn lén lút nói với Đoàn Chấp, có phải trái tim Quý Viên chớm nở rồi không, thích cô gái nhà nào cho nên mới u buồn như vậy.
Đoàn Chấp đang uống nước, nghe đến đây thiếu chút nữa bị sặc.
Trái tim của Quý Viên chớm nở hả, nếu thật sự là vậy thì dễ giải quyết rồi, mặc kệ Quý Viên thích ai hắn đều sẽ trói người đưa tới cho Quý Viên.
"Không thể nào, nghĩ bậy bạ cái gì đấy." Hắn buồn cười nói, nhưng nghĩ lại, hắn lại rơi vào suy tư, "Nhưng nếu các cậu thấy ai thích hợp cũng có thể giới thiệu cho Quý Viên. Ký túc xá của chúng ta chỉ còn một mình cậu ấy độc thân thôi, quá đáng thương."
Bóng đèn nhỏ tự mình nếm trải tình yêu thì sẽ không có thời gian quản mình và Quý Thư Ngôn nữa.
Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ cũng nghĩ đến điều đó, khí thế hừng hực tìm bạn gái mình nhờ hỗ trợ kiếm đối tượng.
_
Quý Viên cũng không hề biết toàn bộ người trong ký túc xá đang thay cậu nhọc lòng suy tính chuyện chung thân đại sự.
Gần đây, cậu như biến thành một mỹ nam trầm lặng, cho dù sắp tới kỳ thi cuối kỳ, cậu vẫn rút ra được chút thời gian để đọc những cuốn truyện tình yêu trong sáng do mấy bạn nữ trong lớp giới thiệu.
Vốn dĩ khi nghe thấy tên này còn cho rằng nó rất trong sáng, kết quả tất cả đều là chuyện người lớn giữa hai người đàn ông với nhau, xem đến nỗi cậu thấy tam quan của mình tan nát hết cả, liền trốn ở trên giường khóc lóc một lần nữa.
Trên đời này sao lại có những việc hoang đường như thế.
Thật kỳ quái, lại xem thêm quyển nữa.
Hai quầng thâm mắt tiếp tục lớn hơn.
Chuyện này cũng dẫn tới việc khi cậu nhìn thấy Đoàn Chấp ánh mắt đều quái dị, không tiếng động nhìn eo của Đoàn Chấp, cảm thấy Đoàn Chấp cũng không dễ dàng gì.
Giống như Quý Thư Ngôn đã đoán từ trước, Quý Viên cũng không rối rắm đến mấy ngày.
Hiệu quả của truyện người lớn đúng là có tác dụng rất lớn, hai ngày sau đã đến Nguyên Đán. Khi Quý Thư Ngôn tới đón Quý Viên và Đoàn Chấp đều nhận ra điều đó.
Quý Viên ngồi ở ghế sau nhìn cậu mình và Đoàn Chấp liếc mắt qua lại, vì có cậu ở đây nên ngại ngùng cố gắng che giấu, cậu cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Rất bĩnh tĩnh, không hổ là một người đàn ông trưởng thành.
Quý Viên ở trong lòng tự tán thưởng bản thân mình.
_
Suốt ba ngày nghỉ Nguyên Đán, Quý Viên cũng không nói việc phản đối Đoàn Chấp ở nhà của mình, giống như hoàn toàn quên mất sự khó chịu đối với người kia, cứ theo lẽ thường ở chung với Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp.
Hai người cũng đều nhận ra thái độ của Quý Viên có thay đổi. Bọn họ thảo luận sau lưng Quý Viên, cảm thấy Quý Viên chắc hẳn đã cam chịu. Chỉ là da mặt mỏng, ngại nói cho bọn họ biết. Cho nên ở ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Đoàn Chấp để Quý Thư Ngôn và Quý Viên đơn độc ngồi cùng bàn tâm sự với nhau.
Quý Viên còn cầm theo bình rượu trái cây, Quý Thư Ngôn cũng không ngăn cản, còn hùa theo cùng nhau uống hai ly.
Trước mặt bọn họ là một cái bàn dài, khảm ở vách tường, ngồi ở trước bàn có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài sân vườn, hôm nay có tuyết rơi, hoa mai trong sân cũng đã nở rộ, cánh hoa màu vàng nhạt trong suốt ở trong bóng đêm mông lung uyển chuyển.
Quý Viên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, gương mặt đỏ bừng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Quý Thư Ngôn cũng không thúc giục cậu, tự mình chậm rãi uống rượu.
Tuyết rơi như vậy lại khiến anh nhớ tới khi Quý Viên vừa mới sinh ra, sinh nhật Quý Viên là vào đầu mùa xuân, sau lễ hội đèn lồng là đến sinh nhật của tên nhóc này. Vốn dĩ thời tiết vào đầu mùa xuân chắc hẳn đã dần ấm áp, nhưng năm đó thời tiết lại cực kì lạnh, khi Quý Viên chào đời còn có một trận tuyết rơi trong mùa xuân. Lúc đó anh mới mười ba tuổi, bản thân vẫn là một đứa nhóc choai choai, đi theo cha mẹ vào bệnh viện, chờ Quý Minh Ưu sinh. Nhưng đối với đứa cháu trai đột ngột xuất hiện này anh cũng không có hứng thú, Quý Viên nằm trong giỏ trẻ sơ sinh, anh cũng thờ ơ, anh chỉ cảm thấy chị mình vừa mới sinh thật vất vả, vẫn luôn ngồi bên mép giường của Quý Minh Ưu.
Vẫn là Quý Minh Ưu đưa con của mình vào trong tay anh, mỉm cười nói với anh, "Thư Ngôn, em ôm cháu một cái đi."
Anh không tình nguyện vươn tay ra, căn bản không biết làm sao để ôm một đứa bé mềm như đậu hũ này, trên mặt hiện lên sự phản kháng, nhưng anh lại không thể làm trái ý của Quý Minh Ưu.
Khi anh ôm Quý Viên, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Miệng Quý Viên thổi ra một cái bong bóng nhỏ rồi vỡ tung khiến cho nước miếng bắn khắp mặt anh, vậy mà nhóc con lại không hề có một chút sợ hãi hay khó chịu nào khi nằm trong vòng tay anh, đùa nghịch một lúc rồi nằm ngủ ngon lành, thậm chí còn cọ cọ vào người anh.
Anh ngẩn người siết chặt bàn tay nhỏ của Quý Viên, mềm mại không xương, mềm đến mức nếu nhéo một cái liền rơi, khiến lòng anh vô cớ cảm thấy hoảng loạn.
Anh không biết phải làm sao mà nhìn về phía Quý Minh Ưu, Quý Minh Ưu cũng mỉm cười nhìn anh.
"Thư Ngôn, chúng ta lại có thêm một người nhà rồi." Cô nói.
Người nhà.
Lúc ấy anh mới mười ba tuổi còn chưa nhận thức rõ trọng lượng của hai chữ này, nhưng hiện tại đã 33 tuổi tâm tình giờ đây đã hoàn toàn khác xưa. Quý Thư Ngôn đột nhiên có chút xúc động, anh sờ sờ đầu Quý Viên, "Tại sao chỉ chớp mắt một cái cháu đã lớn thế này rồi."
Quý Viên im lặng chờ đợi, cho rằng Quý Thư Ngôn muốn nói chuyện của Đoàn Chấp với mình, nhưng đợi nửa ngày lại nghe được một câu như vậy.
Cậu có chút mờ mịt nhìn Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn thu tay về, một tay vuốt ve ly rượu, đại khái vào mùa đông yên tĩnh như này, hồi ức sẽ lặng yên không một tiếng động ùa về. Anh nói với Quý Viên, "Vừa rồi cậu đột nhiên nhớ tới khi cháu mới sinh ra, khi đó cháu còn nhỏ nên lúc nào cũng ngủ bên người mẹ mình, nhìn hệt như con khỉ con vậy."
"Còn cậu chỉ mới học cấp 2, căn bản không hiểu thế nào là thương cháu, cậu chỉ nghĩ cháu như một con khỉ con, sẽ không nói chuyện, cũng không nhìn ra chỗ nào thông minh, cả ngày chỉ biết oa oa khóc lớn, có cái gì đáng yêu chứ." Anh nhìn Quý Viên, cười cười, "Nhưng hiện tại cậu đã rõ. Cho dù cháu có là một đứa trẻ ngốc, thì đối với chúng ta cháu cũng là đứa trẻ ngu ngốc duy nhất."
Ai cũng đều sẽ hy vọng con mình học giỏi, thành thạo mọi việc. Nhưng dù Quý Viên là đứa trẻ ngốc, bọn họ cũng sẽ yêu cậu, bởi vì đây là Quý Viên, là đứa trẻ độc nhất vô nhị của họ.
Quý Viên khẽ nhếch môi ngơ ngác nhìn cậu mình.
Một lát sau, cậu buông ly rượu ra vươn tay ôm lấy Quý Thư Ngôn.
"Con cũng vậy." Cậu dựa đầu vào trong ngực của Quý Thư Ngôn, "Mặc kệ cậu có lợi hại hay không, thông minh hay không, chỉ cần là cậu của con thì con đều thích."
Quý Thư Ngôn bật cười, vỗ vỗ lưng Quý Viên.
Dù anh đã 33 nhưng nhìn còn quá trẻ, ngày thường nhìn anh giống như một thanh niên mới bước vào xã hội, chỉ có ở trước mặt Quý Viên anh mới giống một người trưởng thành.
"Cậu biết." Anh nói.
Nhưng Quý Viên lại không buông anh ra mà tiếp tục ôm anh, một hơi nói ra toàn bộ lời trong lòng mình, "Hai ngày này kỳ thật con đã suy nghĩ rất nhiều. Con cảm thấy mình không nên can thiệp vào việc cậu thích ai. Cậu thích ai cũng được, chỉ cần cậu vui vẻ. Ngay từ đầu con không thể chấp nhận nhưng cũng không thật sự phản đối, con chỉ là...... chỉ là quá sốc thôi."
Cậu mếu máo nghĩ thầm, chuyện này cũng không thể trách cậu. Bất kỳ ai phát hiện bạn cùng phòng của mình biến thành mợ mình đều sẽ bị dọa thành kẻ ngốc.
"Nhưng bây giờ nghĩ lại," cậu lặng lẽ từ trong ngực Quý Thư Ngôn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, "Con đột nhiên cảm thấy Đoàn Chấp cũng khá tốt."
Tuy rằng Quý Thư Ngôn đã sớm đoán được, lại vẫn không nhịn được nở nụ cười, trêu chọc cậu, "Cháu cảm thấy cậu ấy có chỗ nào tốt?"
Quý Viên lại thật sự nghiêm túc liệt kê cho Quý Thư Ngôn, "Đầu tiên, cậu ấy lớn lên rất đẹp trai, kể cả muốn tìm một cô gái nào đó để so sánh với cậu ấy cũng quá khó khăn. Thứ hai, cậu ấy thông minh, nằm trong danh sách người thi tuyển đại học có điểm số cao nhất, nếu không cháu cũng không làm bạn với cậu ấy. Nhưng điều quan trọng nhất là cậu ấy thích cậu".
Đây mới là lý do cậu chấp nhận.
Quý Viên tự nhận là mình đã rất khôn khéo khi nói với Quý Thư Ngôn: "Cậu ấy trẻ hơn cậu nhiều, có thể ở bên cậu thật nhiều thật nhiều năm, cậu ấy còn yêu cậu đến chết đi sống lại, cũng sẽ chăm sóc cậu chu đáo. Con đây cũng không có gì không yên tâm."
Mấy ngày nay, mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu trong sáng đã dạy cho cậu một khóa.
Còn những truyện tra tiện cẩu huyết hỏa táng tràng, cậu xem đến sửng sốt cả lên, trong lòng chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ. Nhưng nhìn Đoàn Chấp tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời cậu mình như thế, cậu che lại trái tim nhỏ, nghĩ thầm không bằng cứ như vậy đi, còn tốt hơn cậu mình coi trọng một tên trai đểu.
Lúc này Quý Thư Ngôn cũng thật sự bật cười, đương nhiên anh biết ưu điểm của Quý Viên, nhưng Quý Viên suy nghĩ nghiêm túc như vậy, anh có chút không nghĩ tới.
Anh mỉm cười hỏi, "Theo như lời cháu nói, cậu và Đoàn Chấp ở bên nhau chẳng phải là cậu đang chiếm lợi hay sao?"
Quý Viên mắc kẹt.
Vô tình không cẩn thận khen Đoàn Chấp quá mức, còn cậu của mình lại không có ưu điểm gì. Tuy rằng đều là cao phú soái, nhưng rốt cuộc cậu mình vẫn là trâu già gặm cỏ non.
"Này, này cũng không phải," Quý Viên ấp úng, "Cậu ấy có cái khuyết điểm khiến cháu phi thường đau lòng."
Quý Thư Ngôn nhướng mày, "Khuyết điểm gì?"
Quý Viên lại không nói ngay.
Cậu cầm bình rượu lại đây đổ vào cái ly một chút rượu, uống một hơi cạn sạch mới đặt ly rượu xuống, trong lòng chợt lắc lư lớn tiếng nói, "Cậu ấy không sinh con được."
Những lời này uy lực thật sự quá lớn.
Quý Thư Ngôn sững sờ tại chỗ.
Chờ đến khi phản ứng lại, anh dở khóc dở cười nhìn Quý Viên, "Cháu đang suy nghĩ cái gì vậy......"
Quý Viên lại cảm thấy thực ủy khuất, "Vốn dĩ chính là vậy."
Cậu héo rũ nhìn Quý Thư Ngôn, thật sự rất thương tâm, "Con vẫn luôn chờ mợ sinh cho con một cô em gái."
Cậu vẫn luôn, vẫn luôn cho rằng mình có thể có em gái..
Nhưng nếu là em trai, cậu cũng không chê.
Lòng cậu tràn đầy chờ mong, chờ cậu mình kết hôn rồi giống như ba mẹ mình có cuộc sống hạnh phúc, sau đó sẽ sinh một em bé đáng yêu, cậu nhất định sẽ là một anh trai tốt.
Hiện tại thì hay rồi, ngay cả em trai hay em gái cũng đều không có.
Quý Viên buồn bực muốn chết, ôm bình rượu than ngắn thở dài. Nhưng Quý Thư Ngôn ở bên cạnh lại dần dần thu lại dáng vẻ đùa giỡn của mình. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ không biết khi nào tuyết mới ngừng rơi, nhìn gốc hoa mai trong sân, hoa anh thảo ở góc tường, còn có cây phong được trồng chính giữa sân.
Cây phong kia là năm thứ 2 ba mẹ Quý Viên qua đời, anh và Quý Viên dọn vào căn biệt thự này, hai người cùng nhau trồng, lúc đầu trông nó gầy yếu bị chủ cũ vứt bỏ, anh mang nó về và nói với Quý Viên rằng cây nhỏ rất đáng thương, vì vậy họ đã cùng nhau trồng nó.
Anh nhẹ giọng nói, "Sẽ không có em gái. Từ lúc bắt đầu đã không có rồi."
Anh nhìn Quý Viên, "Từ lúc cậu mang cháu về nuôi bên người, liền hạ quyết tâm, đời này chỉ cần một đứa con là cháu."