Phù Thiên Băng vốn dĩ là không muốn dự cái lễ "xàm ruồi" này nhưng vì cả nhà nàng, bốn mặt người từ lớn đến bé đều đi nên thành ra nàng cũng hưởng ứng theo phong trào mà đi. Vì biết đâu hôm nay nàng lại gặp được "ý trung nhân" của nàng.
Phù Thiên Băng diện trên mình một bộ xiêm y cổ đại Trung Hoa màu xanh dương (cổ áo kín đáo chứ không "xẹt xi" như trong hình nhé :D) mái tóc cũng được gọi là có chút tiến bộ hơn, đúng điệu cổ trang hơn so với bình thường của nàng. Nhìn Phù Thiên Băng sao quá giống tiên nữ bị lạc giữa chốn trần gian...
Khẽ đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Phù Thiên Băng hít hà sâu vì cảm thán sự sa hoa của người hoàng tộc.
Những bức tường như được rát vàng mà sáng óng ánh dưới những ngọn nến lung linh, chúng như chỉ cần một cây nến là có thể tỏa sáng khắp đại điện.
Ở trên cao là chỗ dành cho hoàng thất. Ghế giữa chắc chắn là của Sở Giả Thần không sai, kế bên là Thái hậu cô cô, bên kia chắc là của Hạ Quan Vũ.
Thấp nữa là chỗ ngồi của các quan đại thần, phu nhân sẽ được ngồi phía sau nhưng đối với chỗ của Phù Cát Uy thì lại khác. Ông luôn muốn phu nhân là Trương Huyền Tích được ngồi cùng ông chứ không phải phía sau ông. Bởi vì với ông, phu nhân là người ông yêu thương nhất, hơn cả hai đứa con kia.
Phía dưới đại điện chính là chỗ ngồi dành cho các vị thiên kim.
Mà Phù Thiên Băng là người luôn "không theo lẽ thường" nên nàng được Thái hậu ân chuẩn cho ngồi cùng bàn với Phù Hiểu Đông, "ngồi chung với đại ca thì sẽ không "sợ" " là lý do chính đáng nhất nàng có.
-Tam vương gia đến!
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thông báo thanh thanh của thái giám.
Sở Giả Thiên vừa bước vào chưa được ba bước đã khựng người lại nhìn đăm đăm vào tiểu nữ tử đang nhìn trước ngó sau kia.
Nàng trong bộ đồ nữ nhân sao lại xinh đẹp đến tuyệt diễm, mĩ miều đến không thể tả... Nàng là người lúc sáng hắn đã gặp sao?
-Ngươi là tam vương gia Sở Giả Thiên?
Phù Thiên Băng sau khi thấy Sở Giả Thiên ngồi vào chỗ mới biết hắn ta chính là tên "hãm ăn" lúc sáng.
-Rất vui được gặp lại.
Hắn cười cười đáp nhưng trả lại hắn chỉ là cái bĩu môi của Phù Thiên Băng.
Tưởng ai, hoá ra là tên nam phụ bị chính anh trai mình đày ra biên ải vì dám có tình cảm với nữ chính Hạ Quan Vũ.
Hắn ta không phải người xấu gì, chẳng qua là yêu nhầm người nên mới có những hành động sai trái.
Hành động của hắn ta cũng chẳng phải sai trái gì, chẳng qua là ép "Phù Thiên Băng" uống thuốc ngủ rồi đặt lên giường Sở Giả Thần khiến hắn càng thêm khinh thường nàng hơn, sau lại bỏ xuân dược vào nước của Hạ Quan Vũ rồi đổ oan cho nàng làm. Kết quả, "Phù Thiên Băng" nhận năm mươi trượng, bị giam gần hai tháng trong cung Phù Uyển.
Suy đi tính lại, người có thù với Phù Thiên Băng nàng nhất chính là cái tên chết tiệt Sở Giả Thiên này.
-Hoàng thượng giá đáo, thái hậu nương nương giá đáo!!
-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!!
-Bình thân.
Sau một tràng dài thi hành nhiệm vụ lãng xẹt khấu đầu bái kiến, Phù Thiên Băng mệt mỏi cầm một quả táo đỏ lên mà chống cằm gặm.
Nàng vô cùng vô cùng đơn giản, nàng cực kỳ cực kỳ ghét sự rờm rà phức tạp. Quyết định ở nhà vẫn luôn luôn là quyết định sáng suốt nhất, bất quá, nàng "chưa kịp" thi hành quyết định này thôi.
Ngồi trên cao, Sở Giả Thần đưa mắt nhìn quanh rồi bất giác dừng trên người Phù Thiên Băng.
Nàng hôm nay thật rất xinh đẹp. Bộ xiêm y màu xanh như đang tỏa sáng trên người nàng vậy, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nàng dưới thân phận là nữ nhân.... Nàng, không thèm nhìn đến hắn dù chỉ là một cái liếc mắt??!!
-Các ái khanh, hôm nay trẫm tổ chức buổi lễ này chắc các khanh đã biết lý do. Nhưng tại sao lại không thấy Văn Hoánh tướng quân?
Văn Hoánh, Văn Hoánh.... Cái tên này Phù Thiên Băng nghe rất quen, giống như nàng đã từng nghe được ở đâu đó, lại còn rất quen thuộc. .. nhưng nàng lại không nhớ là đã nghe qua ở đâu....
-Văn Hoánh tướng quân đến!!
Cắt đứt suy nghĩ Phù Thiên Băng là tiếng thông báo thanh thoát của tên thái giám ngoài cửa.
Bước vào là một nam tử oai phong lẫm liệt, khí chất hiên ngang cùng vẻ đẹp soái ca...
Vừa nhìn thấy rõ gương mặt kia quả táo đỏ trên tay Phù Thiên Băng cũng chẳng hiểu vì sao lại rơi xuống. Phù Thiên Băng trợn tròn mắt nhìn người nam nhân kia, nàng kinh ngạc, hoảng hốt lại có thêm nhiều phần vui mừng, hạnh phúc.