Vẫn là khung cảnh quen thuộc, chỉ khác một chút ánh mắt đắc ý của hai cô gái kia đã đổi sang ánh nhìn đăm chiêu đầy ác ý, cứ như Vỹ Điệp có thù với họ từ 8 kiếp, bởi đêm qua người đàn ông của họ đã đến phòng cô ngủ.
Yên Đới Nam thì chẳng có gì khác lạ, sáng nào cũng là mớ tài liệu trên tay, cắm đầu cắm cổ xem xét, là ông chủ lớn rồi nên ra dáng người vì công việc.
Vỹ Điệp không mấy để mắt tới, tự nhiên kéo ghế của mình, nhưng còn chưa kịp ngồi thì người kia mở miệng làm cô dừng lại hành động.
"Qua đây ngồi."
Giọng nói trầm thấp, hắn đập đập vài cái lên chiếc ghế bên cạnh, mắt đá xếch ra hiệu. Hắn là kẻ không thích bữa cơm bị xảy ra tranh cãi, Vỹ Điệp cũng hiểu tính nết hắn, không thể không thuận theo, miễn cưỡng bước đến ngồi cạnh hắn.
Bước chân chậm chạp của cô làm hắn mất kiên nhẫn, đợi cô sắp tới nơi hắn vương tay kéo cô ngồi xuống ngay.
"Em chậm quá đấy."
Như trách tội, hơi thở người đàn ông thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí tĩnh lặng, uy nghiêm làm cho cô cảm thấy bị đàn áp, nhấp nhấp môi nhuận hồng, rụt rè nói.
"Xin lỗi..."
"Dùng bữa thôi."
Hắn cũng thôi không bắt bẻ cô, người hầu bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Vỹ Điệp còn nghĩ bản thân phải hầu hạ ba con người này giống như hôm qua, tự mình chuẩn bị sẵn tâm thế. Thế nhưng, hắn lại làm cô bất ngờ, chính tay hắn đột nhiên gắp thức ăn cho cô, còn là những món cô thích.
Ánh mắt sắc lạnh như băng thay đổi bằng sự dịu dàng, cuồng sủng vô độ dọa cho người ta phải thất kinh trước hành động bất khả tư nghị.
"Em ăn nhiều một chút, cơ thể có phần gầy gò rồi đấy!
Làm tôi đêm qua ôm đau cả tay."
Hắn cố ý nói mấy lời thân mật, làm Vỹ Điệp hứng chịu những ánh mắt chì chiết của Tịch Nhan và Uyên Hà.
- Yên Đới Nam, anh lại muốn giở trò gì đây?
Vỹ Điệp ngồi ăn thật sự chẳng có chút nào thoải mái, đột nhiên được thụ sủng nhược kinh, lòng cô nơm nớp lo sợ.
Người đàn ông này cứ như rất yêu chiều cô, thể hiện hết mặt tốt của một người chồng với cô, hầu như suốt bữa ăn hắn không hề để cô phải tự gắp, hễ thấy bát của cô hết hắn lại nhồi nhét bắt cô ăn, như thật muốn vỗ béo cô.
"Yên Đới Nam, tôi no lắm rồi."
Chiếc bụng nhỏ đã không thể nhét thêm được nữa, buộc lòng phải từ chối.
Yên Đới Nam cũng không ép cô, nhìn cô trong bộ dáng ấm ức hắn lại cười rất khoái chí, một nụ cười mà suốt thời gian qua người ta không được thấy.
Hắn cho người hầu dọn dẹp, xong bữa cơm Vỹ Điệp định rời đi hắn lại với tay dùng sức giữ cô lại, tự nhiên nói.
"Lâu rồi em không tiễn tôi đi làm, hôm nay..."
"Tôi biết rồi, anh buông tay tôi ra đi."
Cô gái nhỏ khó chịu với những hành động bất thường của hắn, chẳng những cô không thích còn cảm thấy hắn đang muốn gây hiềm khích cho cô với hai người kia.
Suốt bữa ăn cô đã nuốt không trôi, giờ còn hứng chịu luồng sát khí cực đại làm cô chỉ muốn bức thiết mà hét lên.
Cô không muốn dây dưa với hắn thêm mệt mỏi, chủ động kéo tay hắn ra ngoài cửa lớn, chán ghét nói.
"Rồi đó, tôi tiễn anh ra tới đây rồi đó, đừng có giở mấy trò ghê tởm này nữa.
Thật chướng mắt."
Dứt lời, cô thẳng thừng quay gót vào trong, cô đi rất vội, vội đến mức không dám quay đầu, sợ người đàn ông sẽ kéo cô lại.
Nhưng, Yên Đới Nam không làm thế, nhìn bóng lưng của cô hắn chỉ thấy cô độc, ảm đạm gọi Tịch Nhan đi cùng.
Vỹ Điệp ở nhà với Uyên Hà, buổi sáng cũng chẳng có chuyện gì làm cô lại lượn lờ ra vườn dạo mát, người hầu lúc nào đi theo giám sát, cô cũng quen với những cái camera di động này, không thấy phiền hà.
Uyên Hà tự dưng từ đâu xuất hiện, cố tình đứng ra trước tầm mắt của Vỹ Điệp.
Con người kia từ trước giờ nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng hôm nay Vỹ Điệp đột ngột được yêu thương làm cô ta đứng ngồi không yên mà đến tìm cô.
"Chị cả, chị đang làm gì thế?"
Thanh âm ngọt ngào như mía lùi, Uyên Hà nở nụ cười rất duyên dáng, cử chỉ có phần kính trên nhường dưới.
Chốc chốc Vỹ Điệp cảm thấy điều khác thường, rõ ràng cô đang ngắm cảnh rành rành ra đó, Uyên Hà thấy còn hỏi dư thừa để gì?
Vỹ Điệp chính là không thích bộ mặt giả tạo, không muốn nói nhiều, tùy ý trả lời.
"Đi dạo."
Thái độ của cô ghét rõ rệt, cô xoay người chẳng buồn nhìn thay đổi hướng đi, Uyên Hà không phải không biết nhưng vẫn mặt dày bám theo làm phiền.
"Nghe nói hôm qua chị và anh Đới Nam ngủ chung nhỉ?"
"Không phải điều đã biết hết rồi sao còn hỏi?"
Vỹ Điệp không khách khí nói, hoàn toàn không muốn dây dưa, xoay người đối mặt với Uyên Hà, nhắc nhở.
"Uyên Hà, tôi và anh ta chẳng còn tình cảm, anh ta đến ngủ thì cũng không làm gì được, tôi sẽ không bao giờ cướp hạng đàn ông dơ bẩn như Yên Đới Nam.
Cô sợ mất thì tìm cách mà giữ đi, đừng để anh ta đến làm phiền tôi."
Giọng gắt gỏng, tĩnh mạch nổi trên mặt giận dữ, Vy Điệp lườm một cái thật sắc lẹm rồi cứ vậy mà đi ngay, để Uyên Hà ở đó giậm chân tức tối.
Đến chiều, Uyên Hà lại bất ngờ bị gọi đi, trong biệt thự lại đâu vào đấy, những người cô ghét đều đã đi hết, sự yên tĩnh cũng quay lại, cô cũng không nhốt mình trong phòng trách mặt, bước ra ngoài mày mò với hoa cỏ và vài quyển tiểu thuyết.
Đến tận 7h tối, đám người kia vẫn chưa về, Vỹ Điệp lại theo thói quen ra vườn dạo, nhưng lần này cô mang theo giỏ và kéo để cắt một ít hoa hồng.
Cô không tự tay cắt chúng, mọi việc điều có người theo xử lí, chỉ cần chỉ tay thì đóa hoa ấy sẽ lập tức được cắt xuống, chẳng mấy chốc chiếc giỏ nâu nâu đầy ắp màu đỏ thẫm rực rỡ.
Từ ngoài cổng tự dưng có tiếng động cơ giòn giã truyền đến, bóng những chiếc xe sang trọng lọt vào mắt, Vỹ Điệp cảm giác như đã thấy qua một lần, tò mò mà quay vào.
Vừa mới bước đến sảnh lớn liền gặp mấy người hôm qua, Vỹ Điệp bấy giờ mới nhận ra là khách của Yên Đới Nam.
Người còn chưa về, trong biệt thự chỉ có mình cô làm chủ, đương nhiên không thể không tiếp họ.
"Thật ngại quá!
Anh Đới Nam vẫn chưa về, mọi người đến có chuyện gì không ạ?"
Thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, Vỹ Điệp giữ cử chỉ lịch sự có phần hơi gò bó.
Đám người nhanh tiến đến chỗ cô, Quách Hạo Minh cũng có mặt, từ hôm qua đến giờ anh vẫn luôn đánh giá cô gái kia.
Hai lần gặp trông cô lúc nào cũng nhu mì song đôi mắt mèo lại lộ ra nét u buồn làm cho người ta phải thắc mắc.