Vẻ mặt bực bội của cô khiến người đàn ông này phải lắng xuống vài phần giận dữ, Quách Hạo Minh lại quên mất gia đình của Vỹ Điệp còn trong tay kẻ kia. Mặc dù, anh cũng đã cho người tìm cách cứu họ thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng mỗi khi bố mẹ của Vỹ Điệp tiếp xúc với người nào thì ngay lập tức người của Yên Đới Nam sẽ điều tra.
Rất khó tìm ra cơ hội cứu người, lại chẳng thể công khai cướp người, làm như vậy khác nào đưa Vỹ Điệp vào chỗ chết?
Còn về phần em trai cô, cũng may mấy ngày trước anh đã tìm ra người và giấu tung tích của cậu, tránh cho Yên Đới Nam lần ra, bắt thêm một người khống chế Vỹ Điệp.
Điều bây giờ anh phải làm không phải là ghen tuông, mà phải sớm lật đổ được kẻ kia, có như vậy anh mới đường đường chính chính có được Vỹ Điệp.
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, Quách Hạo Minh thản bớt vẻ mặt cau có, bình tĩnh ngồi ngay ngắn lại, giữ tác phong nghiêm túc cao lãnh quay lại vấn đề chính.
"Dù sao chuyện cũng đã đến nước này, em cũng nên giải quyết cái thai sớm đi!
Giữ cũng không giữ được, đừng để nó ảnh hưởng sức khỏe của em!"
"Anh không cần phải lo, chắc chắn nó không thể giữ lại, nhưng...."
Nét mặt của cô gái bỗng dưng trở nên nguy hiểm, đôi mắt hàm chứa từng tia quỷ dị khó đoán, làm cho Quách Hạo Minh nhíu mày nhìn không chớp mắt, như ngộ ra cô còn có dụng ý khác.
"Em...định làm gì sao?"
Vỹ Điệp cười một tiếng trầm lãnh làm người ta phát lạnh, Quách Hạo Minh chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm tà ác này của cô, càng làm anh thấp thỏm trong lòng, đứng ngồi không yên.
Cô sờ vào bụng mình, vỗ nhẹ nhàng vài cái, vừa nãy còn đang tiếc nuối không giữ được đứa bé, bây giờ cô lại cảm thấy ông trời đang ban tặng cho cô một cơ hội. Đầu óc lóe lên một ý định ác ý, nghĩ liền nói ra.
"Thay vì rầu buồn không giữ được con...sao ta không tận dụng nó xử lý một trong hai tình nhân của hắn nhỉ?"
"Hả, gì chứ?
Vỹ Điệp, em nói như vậy có nghĩa là sao?"
Người đàn ông có chút ngơ ngác, tự dưng đinh tai nhức óc, như nhận ra ý đồ của Vỹ Điệp mà hốt hoảng phản đối.
"Vỹ Điệp, không được!
Tôi biết em định làm gì, nhưng đem thân mình ra xử lý hai người kia như vậy không nên.
Ngộ nhỡ em xảy ra mệnh hệ gì thì tôi biết phải làm sao?"
"Quách Tổng, anh yên tâm, tôi rất trân trọng mạng sống, không ngu đến mức hại..."
"Em nói ra được câu đó thì em ngu lắm rồi đấy!"
Nói chưa thành câu trọn vẹn liền bị Quách Hạo Minh xắng xở cắt ngang, một màu xám xịt phủ kín gương mặt anh, mắt nhỏ toát ra sát khí như viên đạn bắn xuyên tim. Không còn lưu lại vẻ ngả ngớn của một badboy, bây giờ anh giống 100% Tổng Tài nghiêm túc, bá khí ngút ngàn xâm lấn người khác.
Đây là lần đầu Vỹ Điệp nhìn thấy người đàn ông hay bỡn cợt này nổi giận, bất giác toàn thân không rét mà run.
Rất nhanh, cô điều chỉnh lại đầu óc, hoàn toàn thoát khỏi sợ hãi không nên có, một mặt lạnh tanh đối đáp với Quách Hạo Minh.
"Quách Tổng, đây là chuyện riêng của tôi.
Mong anh đừng xen vào."
"Chuyện riêng?"
Làn môi bạc câu một bên khinh bỉ, xác thực bị cô bẹo gan đến điên tiết, Quách Hạo Minh trực tiếp kéo cô lại, bàn tay hữu lực bóp chặt bả vai nhỏ bé, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng.
"Yến Vỹ Điệp, không có chuyện nào của em là chuyện riêng hết! Kể từ lúc em đồng ý ký vào cam kết thì chuyện của em cũng là của tôi.
Tôi tôn trọng em nên mới luôn đặt quyết định của em lên hàng đầu!
Nhưng, em vì trả thù mà tự làm hại bản thân mình, thì tôi là người đầu tiên đá bay mấy cái quyết định vớ vẩn đó đấy!
Tôi cấm em làm điều ngu xuẩn!"
"Em nghe có hiểu không hả?"
Câu cuối anh cố tình hét vào mặt cô gái, lời nói có chút tàn khốc, bề ngoài nổi cơn thịnh nộ như người ích kỷ, nhưng trong lòng lại lo lắng hơn cả việc anh bị phá sản.
Những tháng qua anh càng tiếp xúc với Vỹ Điệp càng nhận ra tình cảm của mình dành cho cô không chỉ đơn giản nói yêu là yêu, thích là thích, có thể nói cô trong lòng anh còn hơn mạng sống, lí nào chấp nhận cô tự hại thân thể mình?
Còn Vỹ Điệp, đâu phải cô không nhận ra Quách Hạo Minh đối xử với cô tốt đến mức nào, chỉ là trong đầu cô chỉ lưu giữ ý niệm trả thù Yên Đới Nam, trả thù hắn đã biến cuộc đời cô rơi vào địa ngục, cho nên đối với tình cảm của Quách Hạo Minh chỉ có thể âm thầm từ chối, giữ nguyên chính kiến của mình.
"Quách Tổng thế lực của anh và hắn đều ngang nhau, chúng ta hợp tác lâu như vậy vẫn chưa tìm ra được sơ hở của hắn, anh có từng nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy có chắc sẽ thành công?"
"Tôi chắc! Tôi chắc chắn sẽ giúp được em! Tôi..."
"Đó chỉ là lời nói của anh!"
Cô gái lập tức cướp lời, không cho người đàn ông kịp mở miệng phản bác, dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên.
"Quách Hạo Minh, hai tháng rồi, chuyện này còn tiếp tục bao lâu?
Còn kéo dài nữa có chắc tôi còn sống không?
Tôi không hy sinh lấy lòng hắn, tự mở cơ hội cho mình thì làm sao thắng được hắn?
Anh đâu phải không biết hắn đến giờ vẫn còn rất cảnh giác với tôi rất cao?"
"Vỹ Điệp, nhưng em làm vậy cũng đâu được lợi ích gì?
Em muốn mượn cái thai khử một trong hai người kia em có chắc hắn sẽ bỏ họ để đưa em vào vị trí của họ không?
Em có hiểu đàn ông hơn đàn ông không?"
Máu nóng dồn lên tới não, chưa bao giờ Quách Hạo Minh nghĩ đến sẽ gây nhau một trận với người mình yêu. Trông cô mặt không biến sắc anh lại càng tức điên hơn, nhưng không thể không khuyên.
"Vỹ Điệp, suy nghĩ cho kĩ, đừng hành động ngu ngốc, hắn mưu mô hơn em rất nhiều, cho dù em nắm giữ được lòng tin của hắn thì chưa chắc hắn sẽ tiết lộ chuyện làm ăn của hắn cho em biết."
"Đừng dại dột, từ đầu hắn đã không muốn để lộ thì dù em nằm dưới lòng đất hắn cũng không cho phép em biết!"
Lời lẽ sắc bén, Vỹ Điệp cũng có phần dao động, nhưng bản tính cô trời ban cố chấp, cứ nhất nhất âm thầm giữ chính kiến của mình, vì trả thù Yên Đới Nam chuyện gì cô cũng bất chấp.
"Quách Tổng, chuyện này hãy để tôi tự giải quyết."
Cô gạt tay Quách Hạo Minh ra, thấy mình ra ngoài cũng đã lâu, sợ sẽ lộ chuyện mà không cho Quách Hạo Minh thêm cơ hội ngăn cản, dứt khoát bỏ về.
Quách Hạo Minh có đuổi theo cũng không thể gọi, biết mình không ngăn được ý định điên rồ của Vỹ Điệp đành nhờ vả Phù Oánh ở dinh thự để mắt đến cô.