"Ah, Vỹ Điệp là của anh..."
Hẳn vừa điên cuồng hôn vừa nóng bỏng lầm bẩm, cố chấp hung ác nham hiểm không hề ôn nhu chiếm đoạt lấy người phía dưới.
Vỹ Điệp chống hai tay lên khuôn ngực cường tráng của hắn muốn đẩy ra, đáng tiếc cô bây giờ phải nhẫn nhịn, càng khiến hắn kích thích ham muốn chiếm đoạt nguyên thủy trong con người, hắn thở dốc thô gấp vội vàng, nổi thú tính kích tình.
"Vỹ Điệp, em thật biết lấy lòng..."
Cô nghe rất rõ như một lời chà đạp, cô từng ghét cách lấy lòng của hai người kia, thế rồi cũng giống họ. Thật đáng kinh tởm, trong một khắc làm cô muốn dừng lại, thế nhưng cô phải biết bây giờ đã quá muộn cho cô quay đầu.
Cơ thể này từ đầu do chính cô dâng cho hắn, vốn đã không còn sạch sẽ, có giữ thì đâu đó vẫn còn vết nhơ lưu lại. Chi bằng, dùng chút giá trị cuối cùng để hạ bệ kẻ thù thì hay hơn.
Vỹ Điệp ở dưới nằm im, mặc sức hắn xâm lấn, tùy tiện trên từng tấc da thịt.
Eo nhỏ tinh tế mềm mại làm hắn không dám dùng sức, chỉ chạm nhẹ lên ôm cô, đôi môi hôn từ cần cổ rời xuống ngực.
Cô gái nằm mơ cũng không tưởng tượng được, người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm, là một ông chủ tốt được người ta tung hô, chính trực hảo cảm này lại đê hèn như vậy.
Hắn chẳng hề để ý đôi mắt cô đang dần dâng lên tia lửa hận thù, cắm mặt vào thân thể của cô, ra sức cắn mút đến nhức nhối, lưu lại trên da thịt tuyết trắng từng dấu tím đỏ.
"Ưm...nhẹ thôi..."
Vỹ Điệp không chịu được sự thô bạo, tay đẩy hắn ra không được, lại dùng chân đá, tiếng va chạm của chiếc lắc bên dưới vang lên như bài nhạc hoa lệ, hòa hợp theo mỗi nhịp giẫy giụa bất lực của cô.
"Ngoan, anh không kiềm được...em thật thơm...thật ngọt..."
Người này thực đê tiện, thực vô sỉ cũng thực biến thái, hắn càng ham thích cô như thế, càng có kháng cự hắn càng hưng phấn, mặc kệ cô chống cự cầu xin thế nào, cuối cùng đều sẽ năm dưới thân hắn rên rỉ rồi vọt đến cao trào.
"Đới Nam, nhẹ chút, anh là chó à?
Sao cắn người ta mãi thế?"
Cơn đau châm chích làm cô phát cáu, chẳng hiểu nổi hắn muốn ân ái hay hành xác cô để thỏa cơn giận mà suốt hơn 1 năm qua cô bỏ đói hắn?
"Mắng chửi đi, anh thích nghe tiếng em mắng lắm!
Vỹ Điệp, em đáng yêu quá..."
Cô như nữ thần hoàn mỹ, dù làm gì cũng như đòn trí mạng dụ hoặc, hắn thật may mắn khi có được người vợ này, thầm nghĩ đây cũng là số trời an bài.
"Nhẹ thôi!"
Vỹ Điệp giận dữ, hành động của hắn quá đáng hơn cô tưởng tượng, hắn cắn vào chân ngực của cô suýt chảy máu, vậy mà ánh mắt lại thâm trầm đầy khoái cảm mãnh liệt, không chút mủi lòng.
Yên Đới Nam một tay sức nắm lấy bàn chân đang làm loạn, chiếc lắc tinh xảo cọ vào bàn chân làm da thịt phiếm hồng nổi bật rõ ràng. Tay còn lại bắt đầu triền miên thâm nhập vào khe đùi ngọc.
Vỹ Điệp đột nhiên lại bùng phát sự chán ghét, ra sức trốn tránh sự thân mật.
"Anh làm em đau, ra đi! Em không muốn nữa!"
"Vỹ Điệp ngoan, anh đang tạo kích thích cho em đó!"
Bàn tay hắn lần theo đường cong trên thân thể, men theo tú chân sờ vào chỗ sâu nhất, da thịt tinh tế mềm mại càng nóng lên.
Cô lại hất tay hắn, tỏ ra không hài lòng.
"Anh nói dối! Anh đang muốn làm gì vậy?"
"Anh không nói dối, trước đây chúng ta là vậy?
Em sợ hãi cái gì?
Không phải đã quen rồi sao, nơi này...từng lưu lại tinh hoa của anh đấy."
Ngón tay càn rỡ của hắn chạm vào bụng nhỏ tuyết trắng, ám chỉ.
Vỹ Điệp biết tất cả điều là nói dối, vô lực chẳng thể phản bác, chỉ còn biết cảnh cáo trong vô vọng.
"Anh nhẹ lại, không thì đừng đụng vào em!"
"Ừm..."
Hắn nhếch mép cười rất quỷ dị, tàn ác tham lam cỡ nào, ngón tay ôn nhu xoa nắn ở địa phương mẫn cảm của cô, rồi lại tăng tốc độ thô bạo công kích cắm vào trong không cho cô kịp phản ứng, cảm giác bị vật thể lạ cắm vào xâm phạm khiến hoa viên bức thiết chảy.
Người đàn ông tuấn mỹ ưu nhã như vậy, đáng ra phải quang minh chính trực theo chính nghĩa, đáng tiếc hắn lại là kẻ phản diện, tham vọng cao, còn thập phần chiếm hữu Vỹ Điệp.
Cô bị hắn khiêu khích động chạm vài cái đã có phản ứng, miệng nhỏ r.ên rỉ khóc lóc.
Giống như bây giờ, trước sự khiêu khích của hắn bản năng sinh lý thân thể nổi lên, cô không nhẫn nại nổi, xuân thủy cứ thế vì vui sướng mà tuôn ra.
"Ôi!"
Vỹ Điệp muốn xua tan cảm giác kì lạ này, vặn vẹo lại thuận thế cho hắn đè lên người, ngón tay càng cắm sâu bên trong mà di chuyền.
Cô áp mặt vào gối ren mềm che đi khuôn mặt xấu hổ, gian nan áp lực yêu kiều r.ên rỉ, hơi thở gấp gáp lạ thường, bên trong nóng ướt vô cùng.
Ngón tay giữa của hắn vừa cứng vừa dài, lộng hành khắp các ngõ ngách. Tuy không to bằng thứ kia, nhưng khi vật như vậy cắm vào sớm đã làm bản thân có cảm giác. Kỹ năng của hắn quá bá đạo, kích thích cô thống khoái, tiếng nước sục sạo theo mỗi nhịp làm ngày càng kêu to.
"Em có cảm giác đúng không? Kêu lớn lên anh muốn nghe."
Hắn nằm trên người cô, nhả giọng khàn khàn dụ hoặc.
"Nghe theo thân thể của em đi, thả lỏng nào."
Vỹ Điệp khó chịu lắc đầu, không muốn thừa nhận, tay run run nắm chạy gối, tóc tai tán loạn d.âm mỹ cố gắng chống lại khoái cảm đang dâng trào.
"Anh không nhịn được nữa, bảo bối!
Anh sẽ làm cho em sung sướng..."
Người này đúng là thứ ma quỷ tà ác, đeo mặt nạ chính nghĩa vô sỉ, vùi cuộc đời cô vào địa ngục. Hắn chọc thêm một ngón tay nữa vào trong, kích thích căng thẳng tràn đầy chảy ra bao nhiêu là nước.
Hắn có thể sờ soạng, hôn hít trên người cô, nhưng khi hắn tiến vào bên trong thì cô không nhịn nổi nữa.
Tưởng tượng, cô cảm thấy sợ hãi khi thứ to lớn thô dài kia cắm vào trong lấp đầy, tức giận đến nỗi chỉ muốn giết hắn mà không được.
Yên Đới Nam rút ngón tay từ trong ra, bên trên còn dính đầy nước của ha viên kiều nộn nóng ướt, hắn đứng phía sau lưng cô, giam cô vào lồng ngực, đôi tay đè cổ tay cô lại, đôi chân dài ấn sát đè nặng khiến cô không thể giãy dụa được nữa.
Khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia cười quỷ dị, ý nghĩ muốn giết hắn? Chỉ sợ là không đủ sức đi nữa.
Dục vọng sớm đã ăn mòn linh hồn, hắn khó chịu liếm đôi môi khô khốc, ghé sát vào bên tai cô tà khí nói.
"Vỹ Điệp có muốn chưa? Để anh giúp em thoải mái nhé?"
Hẳn lẩm bẩm hưng phấn không kìm chế nối khoái cảm, cứ thế dùng tay sờ loạn xâm phạm cô.