Cô hoảng lên, nhỏm người định chạy thì hắn dang tay ngăn cản, chồm tới kẹp chặt hai bắp tay bé nhỏ của cô, nhìn chòng chọc.
"Vỹ Điệp, em bị làm sao vậy? Em đau chỗ nào sao?"
Hắn có chút khó hiểu với hành động của cô, mắt nhỏ híp nặng nề phán xét.
Vỹ Điệp mạnh dạn gạt tay hắn ra, hướng mắt hỗn loạn từ hắn sang hai gương mặt kia. Quách Hạo Minh và Uyên Hà cũng đang ngây ngốc trước hành động kì lạ của cô.
Xác thực dường như cô đang dần đi đúng vào quỹ đạo của kế hoạch, giả vờ giả vịt tiếp.
"Mấy người là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Nơi này là đâu? Bố mẹ tôi đâu?"
"Vỹ Điệp..."
Yên Đới Nam bắt đầu bàng hoàng, trong đầu chợt lóe lên một tia suy nghĩ, rồi lại nhanh chóng bị hắn xóa bỏ. Hắn rất nhanh khôi phục lại đầu óc, cố gắng tiếp cận Vỹ Điệp, ôn nhu nói.
"Vỹ Điệp, em làm sao vậy? Anh là chồng em đây!
Đới Nam, Yên Đới Nam đây!"
"Chồng? Yên Đới Nam?"
Cô hơi nghiêng đầu quan sát, sắc mặt một mảnh trắng bệch, đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt, thất kinh mà phủi bỏ.
"Không, không!
Tôi không quen anh, tôi chỉ mới 18 tuổi, còn đang đi học mà chồng gì ở đây?
Mấy người...mấy người là bắt cóc?"
Vỹ Điệp ngồi dựng lên, như một người điên ngó nghiêng khắp nơi, cầu cứu.
"Cứu tôi với, cứu tôi với!"
Cô hét toang lên, nước mắt vòng quanh khóc loạn, Yên Đới Nam và những người khác cũng rối bời theo cô.
"Yên phu nhân...bình tĩnh đi, cô bị làm sao vậy?"
Quách Hạo Minh nhỏ nhẹ khuyên nhũ, nhưng cô gái dường như thật sự rất hoảng, không nghe còn la lớn hơn nữa.
May mà chỗ cứu trợ này không có nhiều người, bác sĩ và y tá điều đang ở ngoài khá xa nơi không nghe được tiếng hét của cô gái.
Uyên Hà lanh chanh đến gần già vờ làm người tốt muốn trấn an liền bị Vỹ Điệp dùng hai chân đá loạn xua đuổi.
"Đừng, đừng có lại gần tôi, cứu tôi với!"
"Vỹ Điệp!"
Yên Đới Nam nhất thời chưa kịp tiếp thu sự việc, ngoài dang tay cản trở hành động của cô thì hắn chẳng còn biết làm gì hơn.
Đầu óc hắn trở nên xáo trộn, bởi khi nghe Vỹ Điệp bảo mình chỉ mới 18, còn đang đi học.
- Chuyện này là sao chứ?
- Vỹ Điệp...không lẽ mất trí nhớ sao?
"Vỹ Điệp, em..."
Môi bạc mấp máy không thốt nên lời, cô gái trước mắt cảnh giác rất cao độ, mặc dù cô đang sợ, đang khóc điếng người lên.
"Mấy người là ai? Tôi không quen các người!"
Cô gái kêu khóc như hoa lê sau mưa, giọt lệ nào cũng nặng trĩu cõi lòng, diễn xuất chân thật đến mức chính cô phải tự khâm phục bản thân. Nhìn những con người đang ngờ nghệch kia mà tâm dâng lên thập phần chiến thắng.
Để mang tính chân thật hơn nữa, Vỹ Điệp chẳng sợ đau rút ngay ống truyền nước ra khỏi tay mình, mặc cho máu bắn tung tóe, cơn đau tức thì ập tới, cô túm lấy cổ tay đang ướm ra từng dòng đỏ tươi, nghiến chặt răng gấp gáp xông ra.
"Vỹ Điệp!"
Yên Đới Nam lập tức tóm ngay cơ thể yếu ớt, hai tay không yên phận liền quờ quạng lung tung, máu dính lên áo của hắn. Chưa đến 10 giây cánh tay ấy bị hắn cường thế dùng sức nắm chặt, ngăn không cho cô làm loạn.
Vỹ Điệp dừng hết sức bình sinh phản kháng quyết liệt, còn cắn cả vào bắp tay rắn chắc của hắn, thấy người không buông cô lại ngửa cổ la làng.
"Buông tôi ra, cứu tôi với, có ai không?"
"Vỹ Điệp, em bình tĩnh đi, anh là Đới Nam đây! Là chồng của em mà!"
Hắn khẩn trương giải thích, nhưng tuyệt nhiên Vỹ Điệp không nghe, gian nan vùng vẫy, làm hắn phải khó khăn giam cầm cô chặt chẽ trong lòng, xoay ra sau khẩn trương yêu cầu.
"Mau!"
"Ra ngoài gọi bác sĩ giúp tôi!"
Uyên Hà còn chưa kịp phản ứng thì Quách Hạo Minh đã vội vàng bước ra, Yên Đới Nam vẫn đang ra sức giữ cô gái nhỏ, hàm răng sắc bén như được dịp trả đũa, cô dùng nó cắn không khoan nhượng vào người hắn.
"Vỹ Điệp, nghe anh nói đi, anh là chồng em mà!"
Yên Đới Nam mặc cô cắn, không dám buông tay, đau đến mấy cũng phải gồng mình chống chịu.
Tình cảnh thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn, chỉ bị ngã xuống núi mà cô gái lại trở nên điên loạn.
"Chị cả, đừng cắn nữa, anh Đới Nam chảy máu rồi!"
Uyên Hà chứng kiến, tâm can nhiễu loạn, cô ta không hề quan tâm Vỹ Điệp ra sao, toàn bộ tâm tư đều dồn hết vào người đàn ông kia. Cô ta không nhịn được muốn đến kéo Vỹ Điệp ra liền bị Yên Đới Nam quát.
"Đừng có đụng vào cô ấy! Tránh ra!"
"Vỹ Điệp, bình tĩnh, đừng sợ, anh là chồng em!
Cứ cắn đi, đừng sợ!"
Giọng nói ôn nhu chưa từng có, đôi tay vừa đưa ra của Uyên Hà nhanh chóng thu lại, ánh mắt lo lắng cũng thay đổi nhanh như chớp.
Uyên Hà nén nhịn uất nghẹn, đứng yên ở một bên không nói tiếng nào.
Bác sĩ cũng nhanh chóng đi vào, nhưng cô gái kia vẫn còn chưa hết chống đối, người ta nhìn thấy một bên vai của Yên Đới Nam đã bị cô cắn đến máu nhiễm đỏ lên chiếc áo sơ mi màu xám.
Thế mà, người đàn ông kia vẫn ra sức ôm thật chặt chẽ, cô không ngừng ngừng cựa quậy, hai chân đá tán loạn, nhả răng ra khỏi vai hắn, há to miệng khóc lóc. Hơi nước trong mắt phiếm hồng làm cho người khác phải tin cô đang bị hoảng loạn lên đến đỉnh điểm.
"Vỹ Điệp, bình tĩnh đi, em nghe anh nói có được không? Không ai bắt cóc em cả, anh là chồng em!
Vỹ Điệp, anh là Đới Nam đây! Em không nhận ra anh sao?"
Yên Đới Nam nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng nhỏ bé của cô, kiên nhẫn giải thích.
"Đới Nam?"
Toàn thân cô run rẩy cực độ làm hắn lo sốt vó, bàn tay to lớn liên tục xoa đến khi tay chân cô không làm loạn nữa mới chậm lại vài nhịp.
"Phải, anh là chồng em đây! Vỹ Điệp, để bác sĩ khám cho em nhé!
Em đang bị thương đấy!"
Cô gái nhỏ giống như người mơ màng, đưa tay lên cẩn thận xem xét những vệt máu còn xót lại, sau đó chạm vào phần trán còn đang quấn băng.
Sau một hồi cực lực, hắn cảm nhận được cô cũng hạ dần sự chống trả, biểu lộ ra nét mặt thất thần đáng thương hắn mới chịu buông lỏng thân thể yêu kiều.
"Mau, qua xem tình của cô ấy giúp tôi!"
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra, mọi thứ điều bình thường, ở trên núi lại không có dụng cụ y tế nhiều, đành phải miễn cưỡng đưa cô gái đến bệnh viện lớn ngay trong đêm.
Để an toàn tránh cô bị kích động, bác sĩ đã âm thầm cho cô uống liều thuốc an thần, đồng tử đen láy cũng từ từ co rúm, Vỹ Điệp dần rơi vào trạng thái mụ mị.
Chờ đến lúc người ngủ say Yên Đới Nam lập tức đưa cô tới bệnh viện, Quách Hạo Minh mặc dù lo lắng nhưng không thể tiếp tục đi theo, đành phải từ biệt cô gái trong sự tiếc nuối.