"Anh ký vào đơn đi, tôi đã ký rồi đấy."
Yến Vỹ Điệp đập một tờ giấy đầy chữ lên mặt bàn bóng nhoáng, khoanh hai tay trước ngực nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên ghế, chân gác chéo buông ngay sấp tài liệu che đi khuôn mặt xuống.
Yên Đới Nam, hắn là chồng của cô, một người với vẻ ngoài lạnh lùng đầy chết chóc như diêm vương địa ngục, chân mày sắc như lưỡi kiếm, ngũ quan tinh tế, vẻ đẹp mà hàng tá cô gái phải mê đắm.
Hắn bình thản "chật" một tiếng trào phúng, thủng thẳng cầm tờ giấy lên xem xét.
Dòng chữ Đơn Ly Hôn rõ rệt trước mắt, hắn chỉ khẽ nhếch mép khinh bạc, mạnh tay xé rách tờ giấy vứt thẳng vào người Yến Vỹ Điệp.
Hai tay thong dong chống lên bàn, ngón trỏ đẩy cặp kính cận trông thật kiêu căng, tùy tiện nói.
"Vỹ Điệp, hơn một năm rồi em vẫn không chịu từ bỏ ly hôn với tôi sao?"
"Yên Đới Nam, tôi đã không còn muốn sống với một kẻ lừa dối như anh, hà tất gì phải giam giữ tôi?"
Vỹ Điệp hung hăng túm lấy cổ áo của hắn, trong căn phòng làm việc chỉ có một mình cô với hắn, hành động cũng chẳng còn kiêng nể.
Cô dùng sức kéo hắn đứng lên, hắn không phải kháng cự, nhu thuận theo hành động của cô, đăm đăm ánh mắt thờ ơ xem cô mắng mỏ.
"Yên Đới Nam, anh không yêu tôi, bên cạnh anh không thiếu phụ nữ sao không chịu buông tha cho tôi?
Anh là đỉa hay gì mà cứ phải bám lấy tôi?"
"Em chắc tôi không yêu em?"
Yên Đới Nam nhẫn nhịn có mức độ, mấy lời khó nghe của Vỹ Điệp thành công làm hắn bực bội, thẳng thừng hất tay cô ra. Hắn ngồi lại xuống ghế, cư nhiên xem tiếp tài liệu, dùng thái độ vân đạm phong kinh, nói tiếp.
"Yến Vỹ Điệp, ngày nào tôi còn chưa ký vào đơn thì ngày đó tôi vẫn là chồng em, đừng có tùy tiện nói tôi không yêu."
"Nực cười!"
Vỹ Điệp cười trào phúng bởi câu nói, chưa từng thấy qua ai mặt dầy như người đàn ông này.
Yên Đới Nam, luôn miệng nói yêu cô nhưng bên cạnh hắn, cô chỉ mang cái danh Yên phu nhân cho người đời ngắm.
Trong ngôi dinh thự xa hoa này, cô được hắn cho làm chính thất, ngoài ra còn có thêm hai tiểu tam cư nhiên được hắn công khai ngoại tình rước về, được làm bà hai bà ba ngày đêm hầu hạ cho hắn.
Cô chẳng qua là vợ trên danh nghĩa, là người vợ do chính tình yêu ngu dốt của cô tạo nên. Cô và hắn yêu nhau từ khi còn thời Đại Học, hắn là một kẻ giỏi giang, ngoài mặt luôn là người ngoan ngoãn khiến không ít cô gái mê đắm.
Cũng chính vì nhìn lầm vẻ ngoài đó Yến Vỹ Điệp hy sinh thanh xuân tình nguyện đợi hắn ra nước ngoài gầy dựng sự nghiệp hết 3 năm nữa.
Sau này, khi hắn trở về đã là một ông chủ lớn về ngành hóa chất, nhà cửa xe sang đều có đủ, quan trọng hơn hắn vẫn giữ nguyên vẹn lời hứa quay về lấy cô làm vợ.
Yến Vỹ Điệp lúc ấy yêu đến mù quáng, không do dự trao cả cuộc đời cho hắn, đồng ý gả cho hắn làm một phu nhân cao quý.
Thế nhưng, chuyện tươi đẹp không được lâu, cô phát hiện ra tất cả những gì hắn đang có chỉ là dối gạt.
Yên Đới Nam không phải một ông chủ ngành hóa chất gì cả, hắn vì để làm giàu, gầy dựng quyền lực mà chuyện xấu gì hắn cũng dám làm. Trở thành một ông trùm trong giới ngầm, chuyên mua bán các mặt hàng cấm, còn giết người vô số.
Sau ba tháng kết hôn, bộ mặt thật của hắn cũng lộ ra, hắn không ngần ngại công khai tất cả, còn bức ép cô phải sống chung với hai cô vợ bé của hắn, mà hai người này hắn quen biết trong 3 năm đi lập nghiệp, đồng nghĩa hắn đã lén ngoại tình từ lâu.
Cô không chịu được sự chà đạp và những thay đổi của hắn mà đâm đơn ly hôn, cuối cùng bị hắn giam cầm ở nơi này, dùng tính mạng của bố mẹ cô đe dọa cô phải làm phu nhân của hắn.
Tình cảm sớm đã dần nguội lạnh, làm sao cô có thể tiếp tục cam chịu sự giam cầm?
Chưa có lúc nào cô từ bỏ ý định rời khỏi hắn, một tờ đơn ly hôn khác nữa đặt lên bàn, Vỹ Điệp kiên định, nói.
"Cho dù anh có xé bao nhiêu tờ tôi cũng sẽ đưa đến cho anh bấy nhiêu tờ."
Yên Đới Nam nhún vai cười tà, xé tiếp một tờ nữa, lần thứ hai vò giấy vứt vào người cô, nhàn nhạt đáp.
"Vỹ Điệp, em nghĩ vì lí do gì tôi giam cầm em? Em đã biết nhiều việc của tôi như thế lấy gì đảm bảo em đi rồi sẽ không quay lại cắn tôi?"
"Yên Đới Nam, anh vô lý vừa thôi!
Chuyện của anh là do anh tự mình bày ra cho tôi biết, anh nghĩ tôi thèm quan tâm đến sao?
Cả đời của Yến Vỹ Điệp này chỉ muốn rời khỏi tên cặn bã như anh, hà tất gì phải tố giác chuyện xấu của anh để rước họa vào thân?"
Vỹ Điệp hét lên chói tai, tĩnh mạch nổi trên mặt, gắt gao vo tay thành nắm đấm.
Biểu tình trên khuôn mặt nghiêm túc dần tối đen, dường như cô đã thật sự chọc hắn nổi cơn giận, hắn cười một tiếng trầm lãnh làm người ta phát lạnh.
Cặp kính cận tháo bỏ hiện rõ thần khí chết chóc, bất thình lình hai bả vai ngọc của cô bị túm chặt chẽ, làm cho cô giật mình, vẻ hùng hổ của cô bị bá khí của hắn nuốt chửng.
Hắn cúi đầu ghé sát vào tai cô, hơi thở thành thục nóng rang làm cô không rét mà run.
"Yến Vỹ Điệp, em đừng quên từ đầu là em tình nguyện lấy tôi, không phải muốn bỏ là bỏ.
Gia đình của em còn trong tay tôi.
Tôi nhịn cho em hết lần này đến lần khác bày trò vặt vãnh như vậy đã đủ rồi đấy."
Lực đạo từ bàn tay mạnh mẽ như muốn bóp nát xương bả vai, làm cho cô không chịu nổi muốn kháng cự lại bị hắn đẩy ngã ra sàn.
"Yên Đới..."
"Yến Vỹ Điệp, tốt hơn hết em nên an phận đi, tôi không bao giờ tin tưởng để em rời đi đâu.
Đây là lần cuối, đừng để tôi thấy em bày trò ly hôn trước mặt tôi."
Lời chưa thốt thành câu hắn hùng hổ chỉ tay vào mặt cô, đe dọa.
Ngữ khí cao ngạo ngạo một kẻ trong giới ngầm khiến người ta phải kinh hồn khiếp đảm, Yến Vỹ Điệp có tức giận đến mấy thì giờ phút này cũng phải chịu thua. Bởi bố mẹ cô còn trong tay hắn, em trai đang ở nước ngoài cũng đang bị hắn truy lùng, cô không thể cứ tiếp tục kiếm chuyện với hắn nữa.
Yến Vỹ Điệp lồm cồm đứng lên, không nói không rằng xoay người rời đi trong tức giận.
Người đàn ông cuối cùng cũng thản bớt vẻ mặt tuyệt tình, hắn ngồi xuống ghế trầm tư.
- Nhốt em vì sợ em tố giác sao?
- Nực cười.
Chẳng qua chỉ là lời biện minh, trong lòng Yên Đới Nam rõ hơn ai khác, Vỹ Điệp không bao giờ nói chuyện của hắn ra, tính cách của cô hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, cô ly hôn vì không chịu được cảnh hắn ngoại tình còn công khai ăn ở với hai người kia.