Sau bữa ăn, Đường Tinh Chu dẫn Đan Ý về ktx.
Dọc đường đi Đan Ý đều mất hồn mất vía, vẻ mặt dì nhà ăn giống như đang nhìn một con heo làm cô không thể quên được.
Hai người rất nhanh đã đi đến dưới tòa ktx nữ.
Đường Tinh Chu dừng chân, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi cô: "Sao em biết tôi không thích ăn cay?"
Câu nói "Anh không ăn được cay" của cô nói ra thời điểm đó quá mức tự nhiên.
Đường Tinh Chu lúc đầu cũng không để ý, một lát sau mới nhận ra.
Lông mi Đan Ý khẽ run lên, ánh mắt bởi vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng anh, "Tôi đoán thôi, anh không phải là người ở Thanh Thành sao, khẩu vị bình thường đều thanh đạm."
Đường Tinh Chu phát hiện chỗ thú vị, thích thú nhìn cô: "Sao em lại biết anh là người Thanh Thành?"
Đan Ý lúc này nhanh trí bịa ra một câu, vẻ mặt đúng hợp tình hợp lý, "Bởi vì khẩu âm của anh!"
Đường Tinh Chu: "...."
Đan Ý nói xong sợ anh tiếp tục truy hỏi, chỉ chỉ tòa nhà phía sau, "Tôi về đây, tạm biệt."
Sau đó lập tức xoay người chạy về tòa ktx nữ.
Đường Tinh Chu nhìn bóng dáng của cô, cũng không lập tức rời đi.
Anh đột nhiên có một loại cảm giác, cô sẽ quay đầu lại nhìn anh.
Đan Ý chạy tới cầu thang, vừa leo được hai bậc, trong lòng tính toán thời gian, nghĩ anh chắc hẳn đã rời đi rồi, vì thế hơi quay đầu lại.
Ánh mắt hai người nháy mắt chạm vào nhau.
Thiếu niên dáng người cao lớn, một chút cũng không nhúc nhích yên lặng đứng dưới tán cây bông gòn trước ktx.
Nhìn thấy cô quay đầu lại, anh bỗng dưng cười, gương mặt sạch sẽ bởi vì nhiễm ý cười mà càng thêm sinh động.
Ánh mắt, con ngươi xinh đẹp giống như màn đêm sâu thẳm, cất giấu những vì sao, đang di chuyển nhẹ nhàng.
Độ cong trên môi cũng chưa hề giảm, anh thường ngày có chút lạnh lùng nhưng giờ đây khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Trong khoảnh khắc này, Đan Ý cảm thấy cảnh đẹp ở nhân gian này có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng không bằng anh.
Cười đến mức phạm quy.
*
Gần đây là tuần thi, Thanh đại có 1 tháng nghỉ đông vào khoảng cuối tháng giêng.
Trong khoảng thời gian này, Đan Ý cùng mọi người trong ktx đều làm tổ trong chăn ôn tập, không đi đâu.
Sau kì thi cuối cùng là cuối tháng Giêng, kỳ nghỉ đông của Thanh đại rồi tới tết Nguyên Tiêu.
Trong thế giới của Đan Ý không có khái niệm nghỉ hè hay nghỉ đông, mỗi lần nghỉ cô đều đi làm thêm.
Trác Khởi nghỉ đông phải ở quán bar giúp anh cậu làm việc, nghe được cô muốn đi làm thêm, cậu đề nghị cô đến quán bar làm người phục vụ vào ban ngày, còn buổi tối thì hát, lấy hai lần tiền công.
Đan Ý đương nhiên rất vui, có tiền thì việc gì mà cô không làm, vì vậy việc này cứ thế mà quyết định.
Ôn Di Ninh ở ktx nghe được cô nói chuyện, hỏi: "Ý Ý, chỗ đó còn thiếu người sao?"
Đan Ý ngược lại có điểm ngoài ý muốn, "Cậu cũng muốn đi làm sao?"
Ôn Di Ninh gật gật đầu, "Muốn kiếm tiền sinh hoạt."
Đây chỉ là một trong số nhiều nguyên nhân, trên thực tế cô có chút tâm tư ở đó.
Đan Ý: "Được, để tớ hỏi Trác Khởi một chút."
"Ừm."
Trác Khởi nghe Đan Ý nói bạn cùng phòng của cô cũng muốn đi làm thêm, không nói hai lời liền đồng ý luôn, vừa vặn ở đây còn thiếu một người.
Trác Nhất đang đứng trong quầy bar lau chùi ly rượu, miệng vẫn còn ngậm điếu chưa kịp đốt, nghe được Trác Khởi nói vẫn còn thiếu một người, liền trợn tròn mắt nhìn cậu.
"Em rốt cuộc có phải thích con bé kia không?"
Quán bar anh căn bản không tệ chút nào, có rất nhiều nhân viên phục vụ, hơn nữa đều là con trai.
Anh đồng ý cho Đan Ý đến vì cô ấy là ca sĩ thường trú trong quán bar, cũng tại vì đứa em trai này cứ nhõng nhẽo nói suốt thực sự rất đáng ghét.
Kết quả bây giờ lại thêm một cô gái khác không biết đến từ đâu, anh ta lại phải trả thêm một khoản lương khác.
Quán bar của anh là chỗ để làm từ thiện à?
Trác Khởi vẫn là câu trả lời kia, "Không có."
Trác Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp nói: "Chắc vậy."
...
Thi xong ngày hôm sau, Đan Ý dẫn Ôn Di Ninh đến quán bar bắt đầu làm việc.
Lúc đi vào vừa vặn gặp Trác Nhất, cô chào một tiếng: "Ông chủ xin chào."
Trác Nhất rõ ràng nhìn thấy cô, nhưng anh không thèm để ý, lướt qua cô rồi trực tiếp rời đi.
Đan Ý khó hiểu, chỉ vào hướng anh ấy rời đi hỏi Trác Khởi, "Anh cậu hôm nay tâm tình không tốt à?"
Trác Khởi khoát tay, "Không cần để ý tới anh ấy, anh ấy đang vào thời kỳ mãn kinh."
Đan Ý bừng tỉnh ngộ, "Hóa ra đàn ông cũng có thời kì mãn kinh."
Cô nhìn cậu một cái, "Khi nào cậu vào thời kì mãn kinh thì nhớ nói cho tớ biết, tớ nhất định sẽ giữ khoảng cách với cậu."
Trác Khởi: "...."
Có vẻ như anh đang tự bê đá đập chân mình.
/
Ban ngày quán bar không nhiều khách mấy, cho nên Đan Ý và Ôn Di Ninh đơn giản chỉ di chuyển và dọn dẹp các thùng rượu.
Ôn Di Ninh đứng trên ghế lau bụi trên tủ rượu, một nam nhân viên phục vụ mang theo thứ gì đó đi ngang qua cô, vì chiếc hộp quá lớn nên vô tình va vào ghế của cô.
Cô không kịp phản ứng, ngã về phía sau.
"Cẩn thận — —"
Trác Khởi vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, tay mắt lanh lẹ mà vươn tay ra, đem cả người cô bế kiểu công chúa đứng lên.
Ôn Di Ninh vô thức ôm cổ cậu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn cằm rắn chắc và gương mặt quen thuộc của cậu, trái tim nhất thời đập loạn nhịp.
Nhìn thấy cảnh này, Đan Ý người từ bên kia ngay sau khi nghe được âm thanh lập tức đoán ra chuyện gì vừa xảy ra.
"Di Ninh, không có việc gì chứ?"
Giọng nói của cô làm cho hai người đều hồi phục lại tinh thần, Trác Khởi buông tay, đem người thả trên mặt đất.
"Tớ không sao." Ôn Di Ninh đứng vững sau đó lắc lắc đầu.
"May vừa có cậu ấy." Cô ấy nhìn người con trai bên cạnh, "Vừa rồi cảm ơn cậu."
Trác Khởi sảng khoái cười, "Không có gì, người không có việc gì là tốt rồi."
Nói xong anh lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn người vừa rồi không may đụng vào ghế của Ôn Di Ninh trách cứ nói, "Làm việc sao lại bất cẩn như thế?"
Nam sinh phục vụ vội vàng hướng Ôn Di Ninh giải thích, "Thật xin lỗi."
Ôn Di Ninh: "Không sao đâu."
Anh chàng kia nhận được lời tha thứ, lại hỏi Trác Khởi, "Anh Trác Khởi, tôi có thể tiếp tục làm việc chứ?"
Trác Khởi chỉ vào tủ rượu chưa lau xong, "Anh lau nó đi."
Nam sinh kia nào dám không đồng ý, "Không thành vấn đề, tôi đi lau ngay."
Vì thế anh ta lấy giẻ lau trong tay của Ôn Di Ninh, cười nói, "Tôi đến đây."
Đan Ý ở một bên chen vào nói, "Khởi ca khá là giống cẩu lúc dạy bảo người khác nha."
Trác Khởi hắc một tiếng, "Cậu không phải sinh viên nghệ thuật sao, cái từ như vậy mà cũng nói ra sao?"
Đan Ý nở nụ cười, "Cậu quên hồi trung học chính cậu đã nói 'nghênh ngang vào nhà'* không phải sao?"
(*Theo baidu thì câu này ẩn dụ về kiến thức hoặc kỹ năng từ nông đến sâu, từng bước một, đã đạt đến mức độ cao. Con được gọi là 'Thăng thiên vào phòng'.)"Này, lại là cái tên Lâm thần kia nói với cậu."
"Ha, ai bảo cậu lúc trước còn cười cậu ấy ăn cơm nếp cháy trước đó."
"Sự thật mà còn không cho người ta nói, không phải vì cơm nếp cháy đó do tiểu Chanh đưa cho à."
"Đó là cậu ấy nguyện ý ăn."
Ôn Di Ninh lẳng lặng đứng ở đó, nghe hai bọn họ nói chuyện trước kia một hồi.
Đều là chuyện mà cô ấy không biết, ánh mắt cô đơn hơi nheo lại.
/
7 giờ tối, quán bar bắt đầu náo nhiệt lên hẳn.
Đan Ý lên sân khấu hát như thường lệ, có không ít người đến đặt bài hát, cô hát từng bài một.
Trác Khởi đi đưa rượu cho khách, thỉnh thoảng phải đi qua sân khấu bên kia, nữ sinh có giọng hát như đang kể một câu chuyện xưa, mỗi bài sẽ mang một hương vị khác nhau.
"Số mệnh đã định hai ta chẳng thể đến gần nhau
Yêu anh xem như một bí mật.
Sợ làm phiền anh nên từ nay phải đành lòng rời xa..."
Thời điểm cậu nghe thấy câu từ đó, đôi chân chợt dừng lại, xoay người nhìn lên sân khấu.
Cô gái ngồi trên chiếc ghế cao với mái tóc đen dài, đôi môi đỏ mọng, ánh đèn bên trên chiếu vào cô giống như một yêu tinh trong đêm đen.
Ngày thường đôi mắt xinh đẹp kia ánh mắt hơi hơi nhắm lại, trầm mê biểu diễn.
Cậu cười tự giễu.
Ca từ này, còn rất hợp với tình hình.
.....
Tới giờ nghỉ ngơi giữa lúc hát, Đan Ý đi xuống sân khấu uống nước, vừa rồi hát nhiều nên giờ cô có hơi khát.
Kết quả uống nhiều nước quá, vì thế cô phải chạy đi toilet một chuyến.
Nhà vệ sinh nam và nữ trong quán bar không tách biệt đều nằm chung một chỗ, một bên trái, một bên phải.
Lúc Đan Ý đang rửa tay bên ngoài, bên cạnh có một người đàn ông trung niên với một thân hình mập mạp, tay vẫn còn đặt trên thắt lưng quần, bước ra từ nhà vệ sinh nam.
Người đàn ông vừa đến gần, Đan Ý liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông ta, nên cô cố gắng giữ khoảng cách với ông ta, chuẩn bị rời đi ngay sau khi rửa tay xong.
Tình cờ người đàn ông nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu vừa vặn thấy khuôn mặt của cô, ngay lập tức nhận ra.
"Cô là cô gái hát trên sân khấu vừa rồi phải không?"
"Nhìn gần, cô trông hấp dẫn hơn đó." Người đàn ông lảo đảo đến gần cô, nhìn lên nhìn xuống, hai mắt híp lại, ông ta vẫy tay với cô, "Nói giá đi, đêm nay đi cùng ông đây."
Ánh mắt Đan Ý lạnh dần nhìn hắn, "Tôi chỉ ca hát."
Người đàn ông thản nhiên nói bằng giọng khản đặc, "Cô có thể hát cho tôi nghe ở trên giường cũng được a."
Đan Ý nắm chặt bàn tay, "Bệnh thần kinh" trong miệng định thốt ra, nhưng nhanh chóng ngừng lại.
Nơi này là quán bar của Trác Nhất, cô không thể gây sự ở đây.
Cô bỏ ngoài tai những lời nói kinh tởm tiếp tục được thốt ra từ mồm ông ta, chuẩn bị chạy thoát thân.
Nhưng ông ta đã nhanh nắm lấy cánh tay cô, kéo không cho cô đi, tay còn lại kéo quần áo của cô, áp thẳng cái miệng hôi hám vào mặt cô.
Đan Ý nghiêng đầu né tránh, một tay nắm lấy tay của con lợn đang nắm trên tay cô, dùng tay vặn ngược lại, dùng sức rất lớn.
"Cút ngay."
Mẹ nó, không thể nhịn được.
Cô dùng sức, định húc khuỷu tay đánh vào ngực ông ta, nhưng lại nghe thấy một âm thanh kêu rên.
Ngay lập tức giọng nói cáu kỉnh và tức giận quen thuộc của nam sinh vang lên ——
"Con mẹ mày!"
Trác Khởi giơ chân đá về phía người đàn ông trung niên, thân hình đồ sộ của ông ta không thể đứng vững vì thế liền ngã về phía trước.
Sau một hồi choáng váng, cảm giác say nháy mắt thanh tỉnh một chút.
Người đàn ông trung niên nhìn lại, mắng to: "Ranh con, mày dám đánh tao!"
Nghe thấy có động tĩnh phía bên ngoài, hai người đàn ông từ trong nhà vệ sinh đi ra, họ cùng một nhóm với người đàn ông say xỉn kia.
Nhìn thấy bạn mình bị đánh, họ lập tức giơ nắm đấm lên.
Trác Khởi vẫn còn đang dây dưa với người đàn ông say rượu, nên không để ý có người đột nhiên tấn công sau lưng, nhưng Đan Ý lại nhìn thấy được, liền nhấc chân đạp vào bụng một người đàn ông đứng gần mình nhất ——
Đám người đó bắt đầu xông vào đánh nhau tại hành lang hẹp này.
Đan Ý đánh rất tàn nhẫn, chuyên hướng vào chỗ hiểm trên người bọn họ, cô không hề thua kém nam giới chút nào.
Ba người đêm nay uống hơi nhiều rượu, có chút vô lực đã sớm ngã về phía sau.
Lúc này một người phục vụ tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, chưa kịp gọi người thì một tên đã trực tiếp cầm lấy một chai rượu định đập vào đầu Đan Ý.
Trác Khởi nhạy bén vươn tay ngăn cản cho cô.
Tiếng thủy tinh rơi xuống đất, còn có vài giọt máu đỏ tươi chảy xuống mặt đất.
Đây là cảnh cuối cùng mà hai người Trác Nhất cùng Ôn Di Ninh nhìn được.
....
Ba người đàn ông say xỉn nhanh chóng bị nhân viên pha chế bắt giữ.
Cánh tay Trác Khởi bị thương, cần phải đến bệnh viện để khâu lại.
Vài người tới bệnh viện gần đó, Trác Nhất đi đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ đang ở bên trong xử lý miệng vết thương cho Trác Khởi, Đan Ý, Ôn Di Ninh cùng Trác Nhất đứng ở bên ngoài chờ.
Trác Nhất không thấy được tình hình bên trong, chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng chặt, tự nhủ: "Đứa em này sợ đau nhất, ngày thường ngay cả tiêm cũng đều sợ."
Chứ đừng nói là khâu vết thương.
Nhưng hiện tại bên trong không truyền ra âm thanh cậu ta gào khóc thảm thiết, Trác Nhất liền đoán được được cậu đang chịu đựng, chịu đựng không để mất mặt trước người nào đó.
Anh nhìn thoáng qua Đan Ý đang đứng ở một bên.
Phụ nữ đúng là hồng nhan họa thủy, không ai có thể thoát ra được.
Ôn Di Ninh mẫn cảm mà cảm nhận được ánh mắt của Trác Nhất dừng ở nơi nào đó.
Một lát sau, phòng cấp cứu được mở ra, Trác Khởi từ bên trong đi ra.
Ba người đồng thời tiến về phía trước, Đan Ý mở miệng đầu tiên, "Bác sĩ nói thế nào?"
Trác Khởi nâng bàn tay đang quấn băng gạc về phía cô, "Không sao, chỉ khâu vài mũi thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."
Anh nói gọn trong vài câu, giọng điệu thoải mái, bộ dáng không có gì nghiêm trọng cả.
Nghe được lời này của cậu, Đan Ý thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Di Ninh đứng gần hắn nhất thấy trên trán hắn hơi ướt, chắc là mồ hôi của hắn.
Trong thời tiết cuối tháng Giêng, vì đau mà hắn toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn mảy may lại không nhắc gì đến nó.
*
Rốt cuộc, vết thương của Trác Khởi cũng là vì cô mà có, trong lòng hơi băn khoăn, cảm thấy tiền thuốc men của cậu ấy cô nên là người trả.
Lúc thanh toán phí, cô thấy Trác Nhất đã giành trả tiền trước mình, "Ông chủ, để tôi trả tiền cho."
Trác Nhất liếc nhìn cô một cái, trực tiếp nói: "Em có tiền?"
Đan Ý hơi nghẹn bởi lời nói của anh: "Em..."
Cuối tháng, cô quả thật không còn tiền.
"Anh là ông chủ, có thể trả trước tiền lương cho em đúng không?" Cô lập tức nghĩ ra cách khác.
Trác Nhất cười nhạo một tiếng, vô tình nói: "Không cần em trả."
Đan Ý: "Không được, em phải chịu trách nhiệm."
Trác Nhất trên mặt mang theo vài phần cợt nhả, "Vậy em lấy thân báo đáp đi, em trai ngu ngốc của anh vừa vặn thiếu một cô bạn gái."
Đan Ý: "..."
Có phải ông chủ của cô đã hiểu lầm điều gì không?
"Em..." Vừa nói được một từ, cô liền nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi tên mình:
"Đan Ý?"
Cô quay đầu lại, thấy Đường Tinh Chu đang đi về phía mình.
Thấy anh khuya rồi vẫn còn xuất hiện ở bệnh viện, theo bản năng nghĩ đến chính là: "Anh bị bệnh à?"
Đường Tinh Chu đang định trả lời thì ánh mắt rơi vào ống tay phải của cô, trên người cô còn dính vài giọt máu, trái ngược hẳn với chiếc áo len trắng trên người cô.
Đôi mắt anh mở to, giọng điệu lo lắng, "Em bị thương à?"
Đan Ý nhìn thoáng qua áo len dính máu của mình, lắc lắc đầu, "Không, không phải tôi."
"Trác Khởi bị thương, lúc đó tôi ở bên cạnh cậu ấy, vì tôi nên cậu ấy mới bị thương." Cô giải thích nhưng không nói với anh rằng cô ấy suýt bị một tên côn đồ bắt nạt.
Đường Tinh Chu nghe vậy, sắc mặt không được tốt lắm.
Đan Ý còn chưa nghe câu trả lời của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, "Anh sao lại xuất hiện ở bệnh viện?"
Đường Tinh Chu: "Ba tôi bị viêm dạ dày cấp tính, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện."
Hôm nay Đường Cơ bị đau bụng, sau khi kiểm tra bác sĩ bảo ông nên nằm bệnh viện theo dõi một ngày, Đường Tinh Chu liền ở lại để chăm sóc ông.
Vừa rồi ba anh mới ngủ, anh ngồi cả đêm thắt lưng có hơi mỏi, nên anh xuống đi dạo.
Xuống tầng một liền thấy được Đan Ý.
Trác Nhất đứng một bên lẳng lặng nhìn hai người.
Lúc nãy khi hai người họ nhìn thấy nhau trong bệnh viện, phản ứng đầu tiên của họ là lo lắng cho nhau, anh có thể cảm nhận rõ ràng được bầu không khí khác thường giữa hai người họ.
Anh ấy lập tức hiểu được cái gì đó.
Hóa ra em trai ngu ngốc kia của anh, đã sớm không có cơ hội.
Đường Tinh Chu dường như đã phát hiện ra lúc này có một người khác đang đứng bên cạnh cô.
Người đàn ông này, anh chưa gặp qua.
Anh ta cùng Đan Ý, là cái quan hệ gì?
Đan Ý lúc này mới nhớ tới vội giới thiệu: "Đây là anh trai Trác Khởi, chúng tôi cùng nhau tới đây."
Mới vừa nói xong, Trác Khởi liền đi về phía bọn họ.
"Anh, sao hai người đi lâu như vậy."
Khi nhìn thấy Đường Tinh Chu cũng ở đây, bước chân Trác Khởi liền dừng lại.
Theo phía sau cậu là Ôn Di Ninh cũng ngừng lại.
Trác Nhất nhớ ra mình còn chưa trả xong tiền viện phí cho đứa em ngốc nghếch này nên cúi đầu móc ví ra.
Đan Ý thấy được động tác của anh, vội vàng ngân lại, "Không được, em trả cho, dù sao Trác Khởi cũng bởi vì em mới bị thương."
Nghe thấy vậy Đường Tinh Chu ánh mắt dừng trên miếng băng gạc màu trắng quấn trên tay Trác Khởi.
Lần này Trác Nhất không vì cô ngăn cản mà ngừng lại, rất nhanh liền thanh toán xong, biên lai cũng được in ra.
Đan Ý không cản được, liền bồi thêm một câu: "Ông chủ anh nhớ trừ vào tiền lương của em."
Trác Khởi vừa nghe, "Không cần, không cần."
"Trời ạ, chúng ta không phải là bạn bè hay sao, đừng lo lắng chút tiền này.."
Thái độ của Đan Ý rất mạnh mẽ, "Không được."
Không khí nháy mắt có chút xấu hổ.
Vẻ mặt của Trác Khởi hơi đổi.
Đan Ý: "Tớ không phải có ý đó, tớ..."
Lúc cô nói, lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm, một thứ gì đó được nhét vào bên trong.
Đó là một vài tờ ông Mao màu đỏ.
Ánh mắt Đan Ý khó hiểu nhìn Đường Tinh Chu.
"Tiền cho em mượn." Đường Tinh Chu cũng giúp cô tìm ra lý do cô không thể từ chối, "Phải trả lại."
Đan Ý nghe anh nói như vậy, mỉm cười.
Một khắc đó, Trác Khởi cảm nhận được mình đã thua hoàn toàn.
Có lẽ, cậu căn bản không hiểu cô.
Cậu vừa rồi tự cho rằng bọn họ là bạn bè, có thể không so đo cái này.
Nhưng không ngờ được cô không muốn nợ bất kỳ ai.
Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì.
Nhưng Đường Tinh Chu nháy mắt có thể nhìn ra, liền giúp cô giải quyết vấn đề.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bài hát Đan Ý hát là bài "Mây và Biển".
Chu Chu sẽ phát hiện ra Ý Ý thích anh ấy, và mấy chương nữa hai người này sẽ kết hôn.
Đúng vậy, là kết hôn, nó đã được viết trong văn án, hai người sẽ bỏ qua giai đoạn yêu đương hẹn hò mà trực tiếp kết hôn.
(Bạn nào quên có thể đọc lại văn án nha)Gặp mặt gia đình hai bên trước cũng là mở đường cho hôn nhân.
Vì thế tiến độ của tôi không đủ nhanh????
Ngoài ra cũng sẽ không có cảnh nữ chính và bạn cùng phòng trở mặt nhau.