Edit: Mids
Beta: Mids
“Mọi người buổi tối tốt lành và vui vẻ. Xin mời tất cả những nhân viên ưu tú hãy cùng nhau có có mặt ở tầng một.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, đồng thời bên ngoài cũng xuất hiện những chiếc rễ cây, nhanh chóng đan xen với nhau tạo thành một cái cầu thang, hướng thẳng xuống bên dưới.
Trừ cầu thang tạo thành từ rễ cây ở tầng của bọn họ, phía dưới còn có hai hàng cầu thang ở các 2 tầng khác nhau, bọn họ chiếm sáu trong tám vị trí, phía dưới hiển nhiên còn có hai người chơi may mắn sống sót.
“Anh Giang, chúng ta có đi xuống dưới không?” Đỗ Hạ vốn là người không giỏi suy nghĩ mấy loại chuyện phức tạp này, ở đây có Giang Kỳ cô cũng lười muốn động não của mình, liền quay đầu lại hỏi..
Giang Kỳ nhìn hai dãy cầu thang, không trả lời ngay lập tức.
Một lúc sau, anh ta quay lại nhìn Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô nghĩ sao?”
Ngân Tô bỗng nói ra một câu không liên quan gì đến việc có thể đi xuống hay không: “Ăn quả của hạt giống mộng tưởng rồi ước nguyện.”
Trái cây, trái cây ư… Vậy khẳng định là phải để ăn! (Là thức ăn thì chính là để ăn)
Nếu ước nguyện mà không thành hiện thực vậy chỉ có thể là phải ăn trái ước mơ của cây ước mơ rồi mới ước nguyện.
Đám người vô thức đưa mắt nhìn sang Ngân Tô, nữ sinh không biết đã đem trái cây hái xuống từ lúc nào, trái cây màu vàng bị cô nắm trong lòng bàn tay.
“Tô tiểu thư, nếu như ăn hết mà ước nguyện không được hoàn thành, chúng ta sẽ không còn cơ hội.” Hạt giống mộng tưởng chỉ cho ra một quả, Nghiêm Nguyên Thanh suy nghĩ cẩn thận, “Cô nói như vậy là có căn cứ gì sao?”
“Không có.”
“Nếu điều cô nói không phải là đáp án thì sao?”
“Vậy thì đợi cho thời gian phó bản kết thúc chứ sao.” Ngân Tô thản nhiên trả lời: “Mấy người muốn thử thì hãy ăn, không muốn thử vậy tôi sẽ tự mình thử.”
“…”
Đây không phải là một cuộc thử nghiệm hương vị, đây là vật phẩm quan trọng quyết định liệu họ có thể rời khỏi phó bản hay không!
Nếu kết quả thử nghiệm là không có tác dụng, vật phẩm chủ chốt cũng không còn thì thì bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc có chìa khóa để vượt qua phó bản.
“Em hãy tự đưa ra quyết định của riêng mình.” Giang Kỳ không giúp Khương Dư Tuyết đưa ra quyết định mà để cho cô ấy tự lựa chọn quyết định của chính mình. Tuy nhiên, khi anh ta nói như vậy có nghĩa là, anh ta rõ ràng đồng ý với ý kiến của Ngân Tô.
Sự thật là Khương Dư Tuyết đã tiến vào trò chơi, sau này cô cũng chỉ có thể tự chịu trách nhiệm với chính mình, anh không thể ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
Khương Dư Tuyết suy nghĩ một lát liền hái trái cây xuống, những trái cây này đều được trồng nuôi lớn bằng máu, ăn loại trái cây như này cũng cần phải có nghị lực rất lớn.
Khương Dư Tuyết hít sâu hai cái, đem trái cây trông có chút giống với dâu tây nhét vào miệng, từ từ nhắm hai mắt lại nhai nhai.
Hương vị sau khi vào miệng cũng không khác lắm so với dâu tây bình thường, chua chua ngọt ngọt, không có mùi vị kì lạ giống như cô tưởng tượng.
【Chúc mừng người chơi 50800246 thu hoạch được chìa khóa công ty Trúc Mộng, bạn có thể sử dụng chìa khoá rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】
Đồng tử của Khương Dư Tuyết hơi co lại, “Có thể. Em đang cầm chìa khóa rời khỏi phó bản.”
Giang Kỳ lập tức nói: “Lập tức rời khỏi phó bản.”
“…” Khương Dư Tuyết biết giờ phút này rời đi an toàn nhất, cô không cùng đôi co với Giang Kỳ mà nhìn về phía Ngân Tô: “Cảm ơn chị, hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau sau này.”
Ngân Tô vẫy tay với Khương Dư Tuyết: “Có duyên gặp lại.”
Giang Kỳ chờ Khương Dư Tuyết rời đi, liền yêu cầu Độ Hạ cùng Nghiêm Nguyên Thanh ăn trái cây rồi cầu nguyện rời đi ngay sau đó.
Quả của túi khóc nhỏ Ly Khương cũng chín rồi, không cần Giang Kỳ thúc giục, cô ấy cũng nóng lòng rời khỏi chỗ này, một bên rơi nước mắt một bên nói: “Tô tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô, có duyên gặp lại!”
Cuối cùng chỉ còn lại Ngân Tô cùng Giang Kỳ.
Giang Kỳ thực hiện lời hứa, đem hai đạo cụ triệu hồi quái vật cùng búp bê chết thay đưa cho Ngân Tô: “Đợi sau khi ra ngoài mới xác định được đạo cụ thưởng vượt ải là gì, đến lúc đó tôi có thể trực tiếp sử dụng chức năng gửi hàng của trò chơi để đưa cho cô. Còn vấn đề liên quan đến việc đi học của cô…”
“Tôi sẽ liên hệ cô.”
Giang Kỳ nghĩ, trong trò chơi bọn họ có thể thêm bạn tốt, có thể liên hệ qua lại lẫn nhau, cho dù không thể, cô cũng có thể dễ dàng tìm thấy anh ở Cục điều tra cấm kỵ.
“Được, tôi sẽ sắp xếp để gặp anh.”
Nên nói đều đã nói xong, Giang Kỳ nhìn ý tứ của Ngân Tô như là chưa có ý định rời đi, nhịn không được hỏi: “Cô còn không đi?”
Bọn họ tiến vào phó bản là buổi sáng, cho nên thời gian kết thúc phó bản là buổi sáng ngày hôm sau, phó bản bình thường thời gian cuối cùng đều rất khó, khả năng tử vong ở thời gian sau lại càng không cần phải nói.
“Anh đi đi.” Ngân Tô nhìn cũng chưa từng nhìn cậu ta, hứng thú nhìn xuống phía dưới, “Tôi chờ một lúc rồi đi.”
“Tôi cùng cô ở chung một chỗ đi.” Giang Kỳ nói: “Yên tâm, gặp nguy hiểm tôi sẽ ngay lập tức sử dụng chìa khoá rời đi.”
Ngân Tô nghĩ muốn khuyên anh ta đừng tìm đường chết, nhưng nhớ đến ngày đó Trần Phong là người chơi mới còn có thể kịp thời phản ứng, sử dụng chìa khoá rời đi, anh ta lại là Tổng đội trưởng của cục điều tra cấm kỵ, về thực lực hẳn là phải hơn người mới kia.
“Vậy anh cần phải tự mình bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của anh.” Ngân Tô nhấc chân đi đến cầu thang.
Cầu thang dẫn xuống phía dưới một sân khấu được vô số rễ cây bao quanh. Lúc này trên sân khấu đã có hai người chơi đứng đó, dưới chân bọn họ đã mọc rễ, giam cầm bọn họ tại chỗ, nhưng bọn họ tựa hồ không có cảm giác gì.
Cả hai người đều ngửa đầu, vừa si mê vừa thành kính, nhìn thiếu niên ngồi ở trên nhánh cây.
Những gì tờ giấy nói là chính xác, người chơi không thể để người khác nghe ước nguyện của mình.
Hai người chơi này rõ ràng đã đi đến cuối cùng, vì sao vẫn bị mắc lừa?
Giang Kỳ cảm thấy hướng đi của phó bản này bị Ngân Tô đảo lộn loạn thất bát tao, có thể đây cũng không phải hướng đi thật sự của phó bản này.
Nếu như dựa theo quỹ đạo nguyên bản, anh ta có thể tự mình thoát ra sao?
“Ta cho là cô đã rời khỏi đây.” Thiếu niên trông thấy Ngân Tô, đôi mắt dịu dàng như nước, vô cùng nhu hòa: “Cô thay đổi chủ ý, muốn hướng ta cầu nguyện sao?”
Ngân Tô chắp tay trước ngực, nói năng có khí phách: “Ta hy vọng ngươi lấy lại được tự do.”
“Ta có thể…” Đôi đồng tử của thiếu niên co rụt lại, những rễ cây màu vàng như ẩn như hiện giống như những đường vân đang ngủ say ở bên nửa kia khuôn mặt của thiếu niên bắt đầu chuyển động, “Cô nói cái gì?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Kỳ cũng lộ ra chút kinh ngạc, đây là ước nguyện của cô ấy?
“Ta hy vọng ngươi lấy lại được tự do.” Ngân Tô lớn tiếng lặp lại một lần.
Thiếu niên nâng tay đè chặt những đường vân màu vàng đang xao động, dùng nửa con mắt trong suốt nhìn cô: “Ngươi muốn lãng phí cơ hội trân quý này, để đổi lấy nguyện vọng này sao?”
“Đúng thế.” Ngân Tô không chút do dự, trong giọng nói chứa đầy thương hại: “Sự lương thiện trong ta không cho phép người đáng thương như vậy tồn tại, ta hy vọng ngươi có thể có được tự do.”
Đường vân màu vàng bị thiếu niên đè lại rốt cuộc không ép được nữa, nhanh chóng bò sang một bên khác, thoáng cái cả khuôn mặt đều trở thành bộ dáng dữ tợn: “Ha ha ha ha…”
Thiếu niên bụm mặt cười ha hả, âm thanh trong trẻo dần dần nhiễm hàn ý.
Từ bốn phía, vô số lá cây bị lực lượng vô hình cuốn vào không trung, hình thành một cái lồ ng giam màu vàng.
“Tự do… Tự do của ta cũng không phải ngươi cầu nguyện liền có thể thực hiện.” Thiếu niên buông tay bụm mặt ra, hai tay trượt trên gương mặt, giống như thiếu nữ e thẹn che lấp khuôn mặt, nhưng trong lồ ng ngực phát ra tiếng cười kỳ quái cười: “Nếu như ngươi nguyện ý đánh đổi mạng sống, có lẽ có thể thực hiện nguyện vọng này.”
“Ách.” Ngân Tô rút ống thép ra, học hắn cười lên: “Liền biết các ngươi giống hệt mấy người bán hàng đa cấp, không có lấy một lời nói thật.”
Giang Kỳ: “…”
Cô ấy tìm đến vật này chính là để đánh nhau sao?