Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Mids

Beta: Mids

“Ầm……”

Trên bầu trời vang lên những tiếng sét vang dội rồi đánh vào những rễ cây sinh trưởng đan xen lẫn nhau, trong nháy mắt một cái động lớn liền xuất hiện, Độ Hạ chui qua cái động lớn liền nhìn thấy một khung cảnh tương tự.

Một mê cung được tạo ra từ vô số những rễ cây.

Cô ấy đã đi xung quanh khu vực này tầm mười phút nhưng vẫn chưa thể tìm được lối ra.

Những người khác đã tách ra với cô trước đó cũng không biết hiện tại tình hình như thế nào.

Độ Hạ tiếp tục dùng tia sét để tạo lối đi, phía sau cô một loạt những cái động lớn được hình thành sau khi tia sét đánh xuống.

Sau khi Độ Hạ đi ra khỏi những cái động lớn cô liền phát hiện phía bên kia có động tĩnh, vô thức phóng một tia sét về phía đó.

“Ây da!” Ly Khương suýt chút nữa bị tia sét đánh trúng, ôm lấy ba lô nhảy đến khu vực an toàn, vỗ vỗ ngực: “Làm tôi sợ chết khiếp, là Hạ tiểu thư đó à.”

Độ Hạ thấy rõ là ai, nhìn cô ấy với vẻ áy náy: “Tôi cứ tưởng là quái vật, thật xin lỗi.”

Ly Khương xua xua tay, nhìn phía sau lưng Độ Hạ: “Cô cũng đi một mình à? Có thấy Tô tiểu thư không?”

“Đúng vậy, lúc bị ngã chỉ có một mình tôi bị rơi xuống, đã lâu như vậy rồi còn chưa nhìn thấy người khác.” Độ Hạ chưa từng nhìn thấy Ngân Tô: “Còn cô thì sao?”

Ly Khương: “Tôi cũng một mình.”

Hai người đáng thương nhìn nhau một lúc, cuối cùng Ly Khương nói: “Đây hẳn là một không gian độc lập. Tôi vẫn chưa tìm được cách thoát ra.”

Độ Hạ hiển nhiên cũng không có manh mối nào khác, họ chỉ có thể tiếp tục tìm những người khác.

Vì thế Độ Hạ tiếp tục mở đường, Ly Khương theo ở phía sau.

Không gian này dường như không mang tính công kích, có lẽ nó chỉ muốn giam giữ bọn họ ở trong này.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy một số dấu vết do con người tạo ra, họ lần theo những dấu vết này và tìm thấy Khương Dư Tuyết đang chạy trốn.

Trên người Khương Dư Tuyết có không ít vết thương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chật vật không thôi.

Cùng với những người khác không giống nhau, lúc Khương Dư Tuyết rơi xuống liền gặp phải công kích, đối thủ của cô là một cái bóng đen, nó xuất hiện xuất quỷ nhập thần, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, Khương Dư Tuyết có chạy đến đâu cũng sẽ đều sẽ bị hắn tìm được.

Độ Hạ đút cho Khương Dư Tuyết mấy viên thuốc khôi phục thể lực, đôi lông mày lưỡi kiếm của cô nhíu lại, Giang Kỳ và Nghiêm Nguyên Thanh đều không có ở đây, bắt buộc cô phải tự động não suy nghĩ: “Đạo cụ này rất có thể là đạo cụ cấp S, kẻ tấn công có thể không trực tiếp tiến vào không gian này mà là sử dụng đạo cụ đó để tạo thành một cái bóng của bản thân, thực lực của cái bóng đó cũng không phải thực lực thật sự của hắn. Muốn thoát ra ngoài….. chúng ta phải tìm được hắn “

Đây rõ ràng là một cái đạo cụ không gian, có thể đem nhốt nhiều người ở đây như vậy, thậm chí ngay cả cô cũng không thể trực tiếp xông ra ngoài, vậy ít nhất cũng phải cấp S.

Giang Kỳ, Nghiêm Nguyên Thanh còn có Nhiếp Văn Thạch cùng Ngân Tô đều không thấy đâu, nhưng Độ Hạ không lo lắng cho bọn họ lắm, quyết định đi trước tìm cái bóng kia trước.

Bọn họ đi chưa được bao xa, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau, mấy người các cô lập tức đổi hướng đi về phía đó, một bóng đen lao về phía bọn họ, Độ Hạ giơ tay ném một đạo tia sét về phía bóng đen.

“Ư uuuuuuuu……”

Bóng đen bị sét đánh trúng liền run rẩy dữ dội có vẻ sắp không duy trì được hình dạng.

Độ Hạ tiến lên nắm lấy cổ bóng đen.

Giang Kỳ từ bên kia đi tới, đi phía sau là Nghiêm Nguyên Thanh.

Giang Kỳ liếc mắt nhìn Khương Dư Tuyết – người trông có chút chật vật, “Bị thương?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Sỹ Đồ Phong Lưu
3. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
4. Thiên Vị Có Một Không Hai
=====================================

Lúc nãy, Khương Dư Tuyết đã uống thuốc nên đã đỡ hơn rất nhiều: “Chỉ là bị thương ngoài da.”

Giang Kỳ gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm.

Lúc này, bóng đen trông mờ nhạt hơn so với lúc ban đầu, bị Độ Hạ túm lấy hoàn toàn không thể thoát ra được, hung hăng hỏi: “Các ngươi muốn như thế nào?”

“Là ngươi muốn như thế nào!” Độ Hạ lạnh lùng nói: “Mau thả chúng ta ra ngoài!”

“Không thể thả ra được.” Bóng đen thái độ “vò mẻ không sợ nứt” trả lời: “Cái này là đạo cụ cấp S. Nó có hạn chế về thời gian, chưa hết thời gian ta cũng không có biện pháp, trừ khi đạo cụ bị phá hỏng.”

“Các ngươi có bản lĩnh liền giết ta.” Dù sao hắn cũng đã giế t chết một người, hiện tại bị giết cũng chỉ là bị thương nhẹ, nhưng những người này chính là chưa thoát ra được.

Nghĩ đến đây bóng đen liền càng thêm kiêu ngạo mà khiêu khích bọn họ, muốn ép Độ Hạ giết mình.

Nhưng vào lúc này ——

“Ầm ầm!!”

Không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển, dưới chân bọn họ đồng thời xuất hiện những vết rạn rồi nứt ra đan xen nhau như mạng nhện, vết nứt nhanh chóng lan rộng, ngay cả những rễ cây kia cũng dần xuất hiện những vết nứt.

Khi những vết nứt ngày một nhiều, dường như bọn họ nghe thấy âm thanh của đồ vật bị rơi vỡ.

Bóng đen kinh hoảng la lên, giữa những tiếng la hét của hắn mọi thứ trước mắt mọi người dần vỡ vụn như một tấm gương, màu sắc trước mắt rút đi rồi biến thành một mảng xám xịt.

……

……

Giang Kỳ cảm giác bản thân đã thoát ra khỏi không gian kia, khi cảm giác mờ mịt biến mất, điều đầu tiên anh ta trông thấy chính là Ngân Tô đang ngồi xổm đối diện mình, ống thép trong tay cắm xuống mặt đất, một loại đồ vật trông giống như ngôi nhà bị chẻ làm hai mảnh rơi ngay bên cạnh ống thép.

Những người còn lại lần lượt xuất hiện.

Bọn họ vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, không hề bị rơi xuống cũng chẳng có vụ nổ mạnh nào.

Giang Kỳ không hiểu Ngân Tô thoát ra bằng cách nào: “Cảm ơn.”

“Không cần. Dù sao tôi cũng không thể để anh chết một cách tuỳ tiện được.” Ngân Tô mi mắt cong cong vừa nói vừa rút ống thép lên.

“Nhưng mà Tô tiểu thư, đồ vật cô phá huỷ… có khả năng là đạo cụ cấp S.” Khuôn mặt Ly Khương nhăn tít lại không biết là do đang đau lòng vì đạo cụ cấp S bị phá hủy hay là do bị shock bởi sức mạnh kh ủng bố của Ngân Tô

Ngân Tô cúi đầu nhìn đạo cụ phế vật (tui chém ó) có hình dạng ngôi nhà bị chẻ làm hai nửa, nhất thời không thể thốt nên lời, cảm thán: “Đạo cụ cấp S cũng quá cùi bắp rồi.”

Mọi người: “……”

Không hổ danh là đại lão thần kinh.

“Thiếu một người.” Độ Hạ đổi một chủ đề khác.

Hiện trường chỉ còn lại mấy người, nhìn thoáng qua cũng có thể biết là ai mất tích, người mất tích là Nhiếp Văn Thạch.

Nghiêm Nguyên Thanh nói ra suy đoán của mọi người: “Hẳn là đã chết.”

Nhiếp Văn Thạch lúc ấy ở cùng bọn họ, lúc này lại không xuất hiện, đây có thể là khả năng duy nhất lúc này.

Nhưng cuộc chiến trong trò chơi này vốn dĩ vẫn luôn tàn khốc như vậy, họ không còn thời gian để thương tiếc cho anh ta nữa.

“Chủ nhân của cái đạo cụ này đâu?”

“Chạy.”

Ngân Tô lúc ấy muốn bảo vệ tấm vé nhập học vào trường đại học của mình nên không đuổi theo đối phương, hiện tại đoán chừng là kẻ đó đã trốn đi.

……

……

Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến tám giờ tối, Ngân Tô sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cũng khiến quả của hạt giống mơ ước trở thành màu đỏ cam tuyệt đẹp, khắp nơi đều lộ ra hơi thở trưởng thành, biểu hiện có thể “ăn” được rồi.

Quả trên cây của những người còn lại cũng gần chín.

Ngân Tô cầm trái cây không nói gì, nhìn về phía Giang Kỳ.

Độ Hạ cùng Nghiêm Nguyên Thanh khẳng định sẽ không tranh ngôi vị số một cùng với Khương Dư Tuyết, Ly Khương hiện còn đang sợ hãi khóc đến rối tinh rối mù, vừa rồi lấy máu không đủ nhiều,, trái cây còn không có hoàn toàn đến độ chín.

Giang Kỳ không biết phải nói với Khương Dư Tuyết nói như thế nào, đưa cho cô ấy chậu hoa để chuẩn bị thực hiện một điều ước.

Ngân Tô không chút để ý mà nhắc nhở nói: “Đừng để chúng tôi nghe thấy.” Mọi người đều biết nguyện vọng này là cái gì, nhưng để người khác nghe thấy lại là một chuyện khác.

Quy tắc chính là không nói đạo lý.

Phút cuối vẫn có thể lật xe!

Khương Dư Tuyết gật đầu, quay người đi thầm ước một nguyện vọng.

Một giây……

Hai giây……

Mười giây……

Một phút……

Khương Dư Tuyết quay đầu lại: “Không được, không có phản ứng.”

Giang Kỳ đề nghị Khương Dư Tuyết đổi mấy cái cách nói, nhưng mà mặc kệ Khương Dư Tuyết ước nguyện như thế nào cô cũng đều không nhận được nhắc nhở.

“Chẳng lẽ chúng ta suy nghĩ sai rồi?”

“Chúng ta không thể ước điều gì với giọng nói ngày hôm qua sao?”

“Không nên……”

Ngân Tô cúi đầu xem chậu hoa trái cây, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, nặng trĩu quả tử qua lại lay động, kia sáng ngời cam vàng sắc, tràn đầy mê người.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!