Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Lan

Beta: Alva

Bác gái Giáp cười ha ha một tiếng: “Cháu muốn cái này để làm gì?”

Ngân Tô đổ hết toàn đất trong chậu hoa vào bát, “Cháu đổi cho nó cái chậu đẹp hơn ấy mà, cái chậu này xấu quá.”

Bác gái Giáp: “…”

Bác gái Giáp lộ ra vẻ mặt không hiểu nhưng nhanh chóng nhiệt tình lại: “Cháu gái nhỏ có ăn cơm không? Hôm nay đầu bếp làm thịt viên chiên, đây là món ngon nhất công ty chúng ta đấy, bình thường chỉ cần đến chậm một chút thôi là đã không được ăn rồi. Hôm nay cháu đến sớm, thịt chiên vừa mới ra lò, thơm lắm.”

Ngân Tô nhìn vào trong bếp quả thật có thấy một cái chậu to, bên trong chất đầy những viên thịt chiên vàng óng ả, tỏa ra mùi thơm mê người.

“Không cần đâu ạ.” Ngân Tô nhã nhặn từ chối: “Cháu vẫn chưa đói, lát nữa cháu lại đến.”

Bác gái Giáp chào hàng thất bại nên có chút không cam lòng, tiếp tục khuyên bảo: “Tới chậm là không ăn được đâu đấy.”

Ngân Tô ném chậu hoa cũ vào trong cung điện, biết lắng nghe ứng phó qua loa bác gái: “Vậy sáng mai cháu sẽ đến sớm một chút.”

“…”

***

***

Ngân Tô thay xong chậu hoa thì rời khỏi tầng hai, trực tiếp leo cầu thang bộ lên tầng ba.

Tầng ba là nơi để nghỉ ngơi, vui chơi giải trí. Tầng ba được xây theo dạng kiến trúc hình tròn được ngăn cách bởi những cánh cửa liên tiếp nhau, ngoài hành lang là cây đại thụ ở đại sảnh tầng một, tán cây cao vừa đúng tới tầng này.

Trên hành lang có lẻ tẻ vài người chơi nhưng bọn họ đều chỉ đứng trước cửa, có vẻ như không ai dám đi vào.

Trên mỗi cánh cửa đều dán tên các hạng mục:

Phòng thăng bằng, phòng chạy bộ, phòng yoga, phòng tập múa, phòng thể thao, phòng bơi… Đó là một vài ví dụ, có tổng cộng 20 phòng, có đủ không gian để cho người chơi lựa chọn.

Trưởng phòng Tôn nói trong một ngày mỗi công nhân cần phải hoàn thành nhiệm vụ 30 phút tập thể hình, đây hẳn là một nhiệm vụ cần thiết phải hoàn thành.

Hôm nay đã chính thức nhậm chức nên chắc chắn hôm nay cần phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Tới cũng đã tới rồi…

“Mọi người không vào sao?”

“Làm gì có ai dám tùy tiện đi vào?” Người chơi đứng trước cửa phòng thể thao nói, vẻ mặt nghiêm trọng, nghe thấy vậy cũng không nhìn xem người hỏi là ai, trả lời theo bản năng.

Đến khi anh ta nói xong thì có vẻ như đã nhận ra được giọng nói này tuy có chút xa lạ nhưng cũng quen quen… Thế à anh ta quay đầu lại nhìn.

Khẩu trang đã che đi dung mạo của cô gái, dù đã thay một chiếc áo khoác khác nhưng vẫn rất dễ để nhận ra cô, cái khí chất đặc biệt kia cùng với đôi mắt trong suốt đen nhánh.

Trông cô có vẻ vô hại nhưng khi bị cô nhìn chằm chằm thì khắp người chỗ nào cũng điên cuồng vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Người chơi kia giống như con mèo bị dọa sợ, bật nhảy lấy đà tại chỗ rồi đâm thẳng vào cảnh cửa đằng sau, đứng tại chỗ nói lắp: “Cô cô cô…”

Tiếng động anh ta gây ra rất lớn, dẫn đến những người chơi khác cũng nhao nhao nhìn sang.

Lúc Ngân Tô đến bọn họ đã chú ý rồi —— Cô ta là một người tàn nhẫn, dám đăng ký đầu tiên, còn chọc mù NPC, sau đó lại làm gây chuyện kiếm cảm giác tồn tại trước mặt trưởng phòng Tôn, bọn họ không muốn chú ý cũng khó.

Nhưng những người dám đến đây kiểm tra vào lúc này đều là những người chơi lâu năm, bọn họ tuân thủ quy tắc không trêu chọc, không nhìn thẳng vào Ngân Tô.

Ngân Tô cau mày: “Tôi làm sao?”

Hình như người chơi kia đang bắt đầu sụp đổ, ấp úng nói thẳng: “… Cô cô cô… Tại sao cô lại đứng sau tôi?”

“Vậy nếu không thì tôi đứng lên đầu anh nhé?” Ngân Tô ngập ngừng nói: “Nhưng tôi không biết bay đâu.”

“…”

Người chơi dán sát cửa dịch dịch sang bên cạnh, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với đồ điên.

Không thể trêu vào chẳng lẽ anh ta không trốn được chắc?

Ngân Tô nhìn thấy anh ta tránh né như vậy thì cũng không để ý tới anh ta nữa, trực tiếp đẩy cửa phòng thể thao ra rồi đi vào.

Người chơi đang dán sát tường: “…”

Vừa nãy anh ta cản đường của cô đúng không?

Nhưng bên cạnh có nhiều phòng như vậy, sao cô cứ nhất định phải chọn phòng này?

Người chơi bắt đầu cố gắng nhớ lại xem trước đó mình có đắc tội với đồ điên này không nhưng một lúc lâu sau, anh ta rất chắc chắn rằng năm phút trước anh ta không có bất kỳ liên quan gì tới cô.

Người chơi khó khăn nuốt nước miếng, vừa mới chuẩn bị rời khỏi chỗ này thì cửa phòng đang đóng lại đột nhiên mở ra, cô gái thò đầu ra, giọng nói trong trẻo: “Tiên sinh, hôm nay anh đã làm nhiệm vụ tập thể dục chưa?”

Người chơi: “???” Cái gì?

***

***

Một phút sau.

Nhiếp Văn Thạch không biết cái mạch nào của mình bị chập mà sao lại phải đi vào căn phòng này, trong lúc gương mặt đang suy sụp, vô cùng sụp đổ.

Trong phòng rất trống trải, trên mặt đất cứ cách một đoạn là lại có một vòng tròn rất lớn, trên tường còn có một màn hình rất lớn, lúc này màn hình đang tắt.

Tên bức tường phía bên phải cửa ra vào có dán một tờ giấy.

【Hai người đứng trong cùng một vòng tròn, một người nhìn màn hình tập theo động tác của giáo viên thể thao, một người quay lưng về phía màn hình học theo động tác của đối phương, 15 phút đổi một lần, động tác phải hoàn toàn đồng nhất để luyện tập được hiệu quả.】

Ngân Tô cảm thấy cái trò tập thể dục đôi thế này, đến cả đội tuyển quốc gia cùng phải cảm thán kêu đỉnh.

Chẳng hiểu sao lại cho mỗi hai người, cô cảm thấy phải để hẳn mười người chơi xếp thành một hàng domino mới thú vị.

“Tôi nhìn màn hình.” Ngân Tô ấn nút bắt đầu ở bên cạnh, rồi quay đầu nhìn màn hình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Sỹ Đồ Phong Lưu
3. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
4. Thiên Vị Có Một Không Hai
=====================================

Nhiếp Văn Thạch: “…”

Bắt đầu rồi sao??

Aaa! Chắc chắn hồi nãy đầu anh ta bị cửa kẹp!!

Màn hình đã bắt đầu đếm ngược, tuy Nhiếp Văn Thạch suy sụp, nhưng cũng chỉ có thể quay lưng về phía màn hình đứng đối mặt với Ngân Tô.

Trên màn hình bắt đầu xuất hiện hình ảnh, Ngân Tô còn cứ tưởng là tập mấy động tác như xoay tròn, nhảy lên cao gì đó, ai mà ngờ lại xuất hiện bài tập thể dục của học sinh tiểu học…

Bỗng nhiên Ngân Tô cảm thấy không hiểu rốt cuộc là trò chơi buông thả cho người chơi hay là nó đang xem thường người chơi.

Tốt xấu gì mi cũng phải cho một bài tập thể dục trông ra dáng chút chứ?

Ngân Tô mặt không đổi sắc dang rộng hai tay theo màn hình, còn không quên nhắc nhở Nhiếp Văn Thạch: “Chú ý phương hướng.”

Ngân Tô cảm thấy cái ‘động tác hoàn toàn đồng nhất’ này nói đúng ra là động tác của hai người phải đồng nhất với động tác của giáo viên dạy thể dục trên màn hình.

Bây giờ bọn họ mặt đối mặt, cho nên cần phải phân biệt trái phải.

Động tác hiện tại vẫn chưa phải phân biệt trái phải, Ngân Tô có tâm trạng nói chuyện phiếm tâm sự với Nhiếp Văn Thạch: “Đừng nói là anh không biết phân biệt được trái phải đấy nhé?”

Trước mặt đồ điên, Nhiếp Văn Thạch yếu thế hơn hẳn: “…Tôi phân biệt được.”

“Vậy thì được.”

Tập thể dục theo đài tốt xấu gì cũng còn hô 1234 nhưng giờ tập cái này lại không chút có tiếng động nào, còn phải đối mặt để làm nên Nhiếp Văn Thạch cảm thấy lúng túng.

Ngược lại Ngân Tô hoàn toàn không có cảm giác gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô nhìn một lúc, màn hình kia như đang sống lại vậy, bắt đầu vặn vẹo, cơ thể của giáo viên bị đè ép đến biến dạng, phải tập trung hết mức mới có thể nhìn thấy rõ được.

Vào đúng lúc này, một gương mặt toàn máu là máu đột nhiên xuất hiện ở giữa màn hình, gần như hoàn toàn che chắn động tác của giáo viên.

“…” Ngây thơ.

Ngân Tô hoàn toàn không bị gương mặt trong màn hình hù dọa, thậm chí còn lười nhìn nó. Đợi đến khi nó biến mất thì cũng đúng lúc giáo viên đổi sang động tác tiếp theo.

Chỉ cần bị dọa là rất dễ dẫn đến chuyện nhìn nhầm, nhìn sót động tác của giáo viên thể thao.

Mà rõ ràng làm sai động tác mới vi phạm quy tắc tử vong.

Gương mặt đó thấy Ngân Tô không có động tĩnh gì thì cũng dần biến mất. Nhưng chưa đến hai phút sau, lại có một cái tay đầm đìa máu xuất hiện trong màn hình, bàn tay kia nắm lấy mép màn hình, trông như sắp bò ra ngoài.

Ngân Tô mặt không đổi sắc suy nghĩ, nếu không phải giờ cô đang tập thể dục thì cái đứa nhỏ nghịch ngợm này đã được cô giữ lại làm khách rồi, nó thực sự rất may mắn.

Nhưng đứa nhỏ nghịch ngợm đó lại không biết bản thân mình rất may mắn, vẫn còn đang ra sức đổi tư thế dọa Ngân Tô.

“Trong màn hình có thứ gì đó.” Ngân Tô bình tĩnh nhắc nhở Nhiếp Văn Thạch, “Nó không ra được đâu, đừng để ý đến nó là được. Đừng để bị nó dọa, bị nó dọa là nhìn sót động tác đấy.”

“… Ồ ồ.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!