"Sao, cái gì mà cô chủ cái gì là thiên hạ? Lệ Quân Ngự, anh...!Anh không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho em." Nguyễn Manh Manh nhìn sang bên khác, không dám nhìn thẳng gương mặt đẹp trai kia.
đời này của cô, chưa bao giờ chật vật như vậy.
Tất cả hô hấp đều là hơi thở quen thuộc lại xa lạ của người đàn ông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Lệ Quân Ngự cụp mắt, tầm mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt đỏ ửng của thiếu nữ.
Nhìn thấy hai bên má cô đỏ ửng lan đến bên tai, cổ, xương quai xanh thậm chí là áo sơ mi trắng hơi mở rộng, lộ ra...
Ánh mắt anh càng trở nên âm trầm hơn.
Ánh mắt lạnh lùng sâu không thấy đấy hơi nheo lại, năm khớp xương ngón tay nắm chặt chiếc cằm khéo léo tinh xảo thiếu nữ, không hề thương tiếc ép cô ngước mặt lên.
"Nguyễn Manh Manh, nghe..." Lệ Quân Ngự chăm chú nhìn cô, tiếng nói nghiêm túc lạnh lẽo, mang theo nồng đậm uy hiếp.
"Anh đã cảnh cáo em, ngoan ngoãn nghe lời không nên gây phiền toái, anh sẽ thương yêu em như em gái.
Có điều, rất đáng tiếc, hành vi của em đánh vỡ quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa chúng ta.
Nếu kết quả thi sắp tới không đạt tiêu chuẩn, anh liền dùng biện pháp trừng phạt em."
"Anh, anh thả em ra...!Em không biết anh đang nói cái gì!" Nguyễn Manh Manh chán ghét cảm giác bị người uy hiếp, Lệ Quân Ngự nắm chặt cằm của cô, hành động uy hiếp làm cho cô cực kỳ phản cảm.
Nếu như là người ngoài, cô đã sớm tức giận, bẻ gẫy cánh tay đối phương.
Nhưng bây giờ, cô không biết Lệ Quân Ngự chính xác đã tra được cái gì.
Chỉ là lớp vỏ bên ngoài không đáng kể, hay là càng sâu hơn.
Nhưng trước khi anh chưa ngả bài, cô quyết định tiếp tục giả ngu.
"Không biết anh đang nói cái gì?" Người đàn ông híp mắt, con ngươi lạnh như băng không có tình cảm, không hề che giấu sự nguy hiểm.
Cảm giác được nguy hiểm đang gần kề, Nguyễn Manh Manh liền muốn chạy trốn.
Nhưng trước khi cô tiến hành kế hoạch, trời đất bỗng nhiên quay cuồng.
Bàn tay người đàn ông rắn chắc giữ chặt lấy eo cô, thuận thế đưa cô xoay lại đây.
Sau đó ngay lập tức, cô cả người liền nằm nhoài trên đùi Lệ Quân Ngự.
"Bốp —— "
Cực kỳ lanh lảnh truyền lên từ cái PP đang nhô lên của cô.
Cái tên bạo lực này, tên đàn ông đáng ghét này lại dám đánh nàng?
Như dạy dỗ đứa nhỏ, không có tôn nghiêm đánh,mông,cô!
"Anh, anh, anh...!Lệ Quân Ngự, anh dám đánh em! ! !"
Nguyễn Manh Manh điên rồi, thật sự điên rồi, hất cằm lên hét vào mặt anh, lại như mèo rừng nhỏ lộ ra móng vuốt nhọn của mình.
"Anh nếu như còn dám đánh một lần nữa, em..."
Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy người đàn ông lại nhấc tay lên.
Bàn tay lần thứ hai hạ xuống, vỗ vào lớp thịt dày của cô!
Cái đánh này chính là trừng phạt, không có bất kỳ ý vị ái muội nào.
Dù là Nguyễn Manh Manh từ trước đến giờ không biết đau là gì, lúc này đều sắp chảy nước mắt rồi.
Cũng không đến nỗi đau đến muốn khóc, chủ yếu là quá sỉ nhục, quá mất mặt...
Lệ Quân Ngự, tôi đây ngày hôm nay không để yên cho anh!
Nguyễn Manh Manh cũng tức đến mù quáng, trở tay liền muốn tránh thoát móng vuốt của anh, bóp nát cổ tay người đàn ông chết tiệt này.
Nhưng, cô từ trước đến giờ lực đạo không hề nhỏ, bị Lệ Quân Ngự một tay kéo hai tay cô ra sau, không cách nào tránh thoát được.
Cô làm sao biết, cô chỉ là sức lực lớn, nhưng cũng không được huấn luyện đàng hoàng.
Không giống Lệ Quân Ngự, mỗi kỳ nghỉ mùa đông và mùa hè trước khi mẹ anh qua đời, anh phải học nhiều kỹ năng chiến đấu khác nhau tại căn cứ huấn luyện của gia đình Redington.
Đối với anh mà nói, một tay khống chế Nguyễn Manh Manh, chỉ là chuyện nhỏ.
Người đàn ông giữ chặt mèo con đang giãy dụa, không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn.
Bàn tay to không chút lưu tình đánh vào mông cô, một bên đánh một bên dạy dỗ: "Dám giơ nấm đấm này! Uy hiếp giáo viên này!".