Cùng lúc đó, Tần Phương đang ở cữ ở trong bệnh viện trung ương.
Mẹ Tần đang ôm con trai của mình - Tần Cương, không buông tay: "Tần Cương, con không thể để cho cảnh sát dẫn mẹ đi được! Trên đầu mẹ mới bị thương, chuyện này căn bản không liên quan tới mẹ, đều là con sao chổi Nguyễn Manh Manh kia không có mẹ giáo dục hãm hại mẹ mà..."
Nhận được điện thoại của vợ, Tần Cương là người đầu tiên tới ôm mẹ, lông mày đều nhíu lại.
"Mẹ, mẹ đừng sợ...!Trương Bình lên lầu tìm Tần Phương.
Em gái nhỏ có bản lĩnh, nó nhất định có biện pháp."
"Ôi này, nó có biện pháp gì...!đó cũng là 20 triệu...!Ôi..." Mẹ Tần nói cũng muốn khóc lên rồi.
đời này bà còn chưa từng thấy 20 triệu, cảnh sát lại nói với bà, nếu như bà không bồi thường được 20 triệu này, liền muốn bắt bà đi ngồi tù.
bà lớn tuổi như vậy, sao chịu nổi cái tội kia chứ!
"Mẹ, mẹ khócnhỏ giọng một chút ! Con nói với cảnh sát bên ngoài mẹ còn đang hôn mê, bị bọn họ nghe được liền không tốt."
Lời của con, làm mẹ Tần lập tức nuốt tiếng khóc trở vào.
Ai biết, bà vừa mới ngừng khóc, cửa phòng bệnh liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
"Triệu, Triệu Thiên, sao con đến đây?" Nhìn thấy Nguyễn Triệu Thiên đột nhiên xuất hiện, mẹ Tần có chút mơ hồ.
Nguyễn Triệu Thiên từ trước đến giờ chỉ coi mẹ của Trần Tình Chi là mẹ vợ, đối với mẹ vợ này là bà căn bản không coi là to tát gì.
Mãi đến khi Tần Phương mang thai con trai, mới đối với bà hơi ôn hòa một chút.
Cũng không biết hiện ông đến đây một mình, có thể đồng ý giúp mình hay không.
"Vì sao tôi đến đây, tôi còn muốn hỏi bà vì sao lại đến đây này!" Nguyễn Triệu Thiên nhìn thấy trên đầu mẹ Tần cuốn băng vải, không chỉ không có hỏi nhiều một câu, trái lại lớn tiếng quát.
"Bên ngoài cảnh sát nói, bà gây sự ở Ngự Đường, lấy bình hoa hơn 20 triệu của người ta đập phá.
Bà nói, bà đang yên đang lành, chạy đến Ngự Đường làm gì? Dù cho đến đó, thì bà nổi điên làm gì, lại lấy bình hoa đập trên đầu mình? !"
"Mẹ...! Mẹ không phải..." Mẹ Tần hoảng rồi, không cẩn thận nói ra lời thật, "Đều là con nhỏ Nguyễn Manh Manh kia không tốt, nó mắng mẹ, mẹ mới dùng bình hoa đập đầu nó, ai biết..."
"Cái gì?" Hai mắt Nguyễn Triệu Thiên mở to, "Bà dám lấy bình hoa đập đầu Manh Manh!"
Con gái bảo bối của ông, chính ông cũng không nỡ đánh một cái, bà già điêu ngoa này lại dám dùng bình hoa đập con bé!
Mấy ngày nay Nguyễn Triệu Thiên tuy rằng nghe Tần Phương nói, dự định cố ý lạnh nhạt Nguyễn Manh Manh, cho cô chút dạy dỗ, không để cho cô lại tùy hứng như vậy nữa.
Nhưng cũng từ trong lòng, thương yêu đứa con gái này.
"Triệu Thiên, mẹ dạy dỗ đứa bé kia cũng là vì trút giận thay con và Tần Phương.
Con không biết, trong miệng nó là nói các con thế nào."
"Tôi không muốn nghe!" Nguyễn Triệu Thiên căn bản không tin chuyện ma quỷ của mẹ Tần.
"Bây giờ tôi liền đi ra ngoài nói với cảnh sát, 20 triệu này nhà họ Nguyễn chúng tôi sẽ không bồi thường.
để bọn họ nên lập án thì lập án, nên bắt người thì bắt người!"
Mặt mẹ Tần và Tần Cương đều bị doạ trắng bệch, mẹ Tần đang chuẩn bị cầu xin, một giọng già nua đột nhiên từ cửa phòng bệnh truyền đến.
"Triệu Thiên, sao con lại nói như vậy với bà thông gia? Bà thông gia là vì Tiểu Vũ mới ra tay dạy dỗ con bé chết tiệt kia!".