Editor: Boomtini
Vậy nên …..
Khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cô hoàn toàn choáng váng.
Là một căn phòng rất sạch sẽ, ngẫu nhiên sẽ trang trí vài nơi, tone màu trắng xanh là chủ đạo.
Khi xốc chăn lên, Giang Niên càng thêm kinh ngạc khi phát hiện —-
Mẹ nó cô đã thay một bộ đồ ngủ rồi!
Hơn nữa đây cũng không phải là đồ ngủ của cô!
Cô …..
Tối hôm qua đã làm gì vậy???
Giang Niên ngờ ngờ nghệch ngệch đứng lên, đánh giá căn phòng một lần nữa, sau đó lại rơi vào hoang mang.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.
“Em dậy chưa?”
Giọng nói quen thuộc này …..
Giang Niên bất giác thăm dò: “….. Trạch ca?”
“Ừ, là anh.” Bên kia thật ra cũng bình tĩnh vô cùng, “Dậy rồi thì ra đây ăn trưa, anh đã nấu xong rồi.”
Giang Niên một hồi ngơ ngác.
Cô mở điện thoại lên nhìn thoáng qua, tuy rằng hôm qua đã báo với ba mẹ tối sẽ đi net chơi cùng mọi người, nhưng ba mẹ cô cũng không hỏi han một câu nào cả …..
Hình như nó không bình thường cho lắm, đúng không?
Hơn nữa, bây giờ đã sắp trưa rồi, cô cũng không có về nhà, nếu là ngày thường thì không phải ba mẹ đã sớm gọi cháy máy cô rồi sao?
Giang Niên giật giật áo ngủ trên người, sau đó nhìn thấy bộ váy sạch sẽ ở đầu giường.
Không phải là đồng phục tối hôm qua cô mặc, cũng không phải là quần áo của cô.
Cô cau mày, thay bộ váy kia vào, không ngờ lại vô cùng vừa vặn.
…..?
Vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm.
Giang Niên ngửi ngửi, cẩn thận phân biệt một chút đây là mùi gì, sau đó ngạc nhiên phát hiện, hóa ra là mùi cá.
Lục Trạch làm cá sao?
Đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Lục Trạch đã dọn xong món ăn lên bàn và cởi tạp dề.
Nghe thấy bước chân, Lục Trạch ngẩng đầu, liếc nhìn cô gái trên cầu thang.
Thỏa mãn vô cùng mà gật đầu, ừm, váy này quả thực hợp với Giang Niên.
“Đến đây, ăn cơm thôi.” Lục Trạch lại rót thêm một ly nước, “Rửa mặt chưa? Trước khi ăn thì uống nước đã.”
Giang Niên vẫn hơi ngờ nghệch, không biết nghĩ gì mà thản nhiên đáp vài tiếng, máy móc cầm lấy ly nước mà uống ừng ực một hơi, giảm bớt cơn khát.
Cô bỗng dưng cảm thấy …..
Sao cảnh tượng này giống như cuộc sống của đôi vợ chồng sau kết hôn vậy.
Cũng không biết chính mình như thế nào lại nghĩ như vậy, Giang Niên vội cúi đầu, đặt ly xuống, kéo ghế ra ngồi.
Sau đó nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi một chút: “….. Trạch ca …..”
Căn bản không cần đợi Giang Niên mở miệng hỏi, Lục Trạch cũng đã biết cô muốn hỏi gì.
Giọng điệu biếng nhác: “Hôm qua ở tiệm net em ngủ rất say, lúc anh nói đưa em về nhà, em mơ mơ màng màng nói em không muốn về nhà, lúc đó về nhà chắc chắn sẽ bị mắng, sau đó lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Anh liền đưa em về phòng cho khách ở nhà anh, sáng nay anh cũng đã gọi thông báo với cô chú một tiếng rồi, áo ngủ là dì giúp việc nhà anh thay cho em, váy là anh mua, còn vấn đề nào không?”
Giang Niên: “…..”
Cô nói cô không muốn về nhà …..?
Nhìn biểu tình của Lục Trạch, Giang Niên vội gật đầu: “Không có gì.”
Lục đại thiếu gia thực vừa lòng: “Không có gì nữa thì mau ăn cơm đi, từ hôm qua đến giờ em còn chưa ăn gì, nên anh làm vài món, coi như ăn mừng chúng ta kết thúc kì thi đại học.”
Giang Niên lần nữa nhìn bàn ăn.
Giờ thì hay rồi, cô lại lần nữa giật mình.
Thật sự là vô cùng thịnh soạn.
Một món cá, một món thịt bò hầm bánh phở, một đ ĩa rau, còn có một món nhìn như là đậu phụ, thậm chí còn có một món canh nữa. Món nào Giang Niên cũng thích, cũng vừa mới nấu xong nên mọi thứ đều còn nóng hôi hổi.
Giang Niên lập thấy vô cùng đói bụng: “Cảm ơn anh nha, Trạch ca!”
Sau đó cầm đũa lên, gắp cá trước.
“A, món này ngon quá nè!” Giang Niên nheo mắt lại, “Em rất thích ăn á, Trạch ca, anh làm cá ngon thật đó!”
Lục Trạch nhếch môi cười: “Phải không? Vậy em còn nhớ tối qua em làm cái gì không?”
Giang Niên: “…..?”
Lục Trạch không quên ‘hảo tâm’ nhắc nhở một chút: “Khi anh ôm em ngồi trên xe taxi, em có nói với anh một câu, còn nhớ không?”
Giang Niên: “…..”
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Giang Niên chỉ cảm thấy như có tiếng nổ vang lên trong đầu cô.
Cô vốn dĩ không nhớ rõ lắm …..
Lục Trạch đã nói như vậy …..
Giang Niên cắn đũa, sau đó cố gắng giải thích: “….. Em còn cho rằng đó là mơ thôi.”
Cô thật sự nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi đó!!!
Nếu là hiện thực, Giang Niên dù cho có cái suy nghĩ kia cũng không có cái gan lớn như vậy đâu!
Tối hôm qua cô thực sự rất buồn ngủ, cho nên sau khi cảm nhận được xóc nảy, liền mơ màng mở mắt ra.
Rồi sau đó thấy được gương mặt siêu cấp đẹp trai của Lục Trạch.
Giang Niên cũng là nghĩ đang nằm mơ, dù sao cũng là trong mộng, không sao đâu mà, đúng không?
Liền nói …..
Nói …..
“Trạch ca! Em thật sự rất muốn hôn anh! Em đã nghĩ về chuyện này lâu ơi là lâu luôn đó!”
…..
Sau đó, không màng đến vẻ mặt kinh ngạc của Lục Trạch, liền ngẩng đầu, dùng sức hôn lên.
Hôn.
Lên.
…..
Lúc Giang Niên nhớ ra, liền cảm thấy mình thật sự bi phẫn muốn chết.
Ahhh, sao Trạch ca không thể làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy!
Cô vốn dĩ đã không nhớ rõ rồi mà!
Lục Trạch nhàn nhã, thậm chí còn thảnh thảnh thơi thơi gắp một miếng đậu hủ ăn: “Nhớ rồi?”
“Trạch ca, xin lỗi anh mà, em thật sự nghĩ đó chỉ là mơ thôi. Lần sau không dám nữa đâu, thật sự xin lỗi!” Giang Niên hiện tại chỉ muốn đào hố chôn mình thôi.
Xem đi, làm người quả nhiên không thể quá [email protected] muốn, quá hoa si, bằng không sẽ dễ dàng làm ra loại việc ngốc nghếch như này đó.
“Lần sau không dám nữa?” Lục Trạch lặp lại lời Giang Niên vừa nói, rồi sau đó liếc nhìn Giang Niên, “Ngày hôm qua là nụ hôn đầu của anh, Giang Niên, em đây tính hôn anh rồi, ngủ ở nhà anh, mặc quần áo anh mua, thậm chí ăn xong cơm anh nấu liền bỏ chạy? Không tính chịu trách nhiệm gì sao?”
Giang Niên: “…..”
Cô thực sự cho rằng đó chỉ là mơ thôi, Trạch ca, ngài đừng nói nghiêm trọng như vậy được không!
Lại nói …..
Giang Niên mím môi: “Nói như kiểu có mỗi anh là nụ hôn đầu thôi ấy.”
“Vậy vừa lúc”, Trạch ca không chút để ý gật đầu, rồi sau đó dựa lưng vào ghế, cười cười, “Làm bạn gái anh nhé.”
Giang Niên chỉ cảm thấy trong lòng “lộp bộp” vài tiếng, giống như âm thanh của lí trí đã bị phá vỡ rồi vậy.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của vô gái nhỏ, Lục Trạch thu lại vẻ biếng nhác thường ngày.
“Giang Niên, anh thật sự đã thích em từ lâu, từ năm một đã chú ý đến em rồi. Anh biết em không muốn yêu sớm, cho nên anh đã chờ em rất lâu. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa, cũng không có kiên nhẫn để đợi, cùng anh ở bên nhau nhé.”
Kia chính là giọng nói cô thích nhất, bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, cậu ấy đã bày tỏ lòng mình với cô, Giang Niên ….. Thậm chí còn nghĩ rằng Lục Trạch đã cho rượu vào thức ăn, không thì cốc nước cô vừa uống cũng có chứa cồn, nếu không thì, vì sao cô lại cảm thấy mình như đang say vậy?
Giang Niên cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Trạch.
“….. Trạch ca.”
Lục Trạch thậm chí còn cảm thấy bản thân mình có chút khẩn trương.
Hắn từ trước đến nay đều không hiểu hồi hộp lo lắng là như thế nào, nhưng lúc này, tim hắn đập rất nhanh, vẫn là nói cho hắn biết, hắn rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương, bao nhiêu lo lắng, sợ bị từ chối như thế nào.
Buộc mình phải bình tĩnh: “Hả?”
Cô gái nhỏ trước mặt bỗng dưng nhìn hắn cười, ai cũng có thể nhận ra được cô đang vui vẻ: “Làm sao có thể để anh thổ lộ trước được, anh là Lục Trạch kia mà!”
Lục Trạch gật đầu: “Đúng, nhưng em là Giang Niên.”
“Lại nói …..” Lục Trạch mím môi, “Loại chuyện này, vốn dĩ nên để con trai nói ra trước.”
Giang Niên chỉ cảm thấy lòng mình không thể nào mềm mại hơn.
Cô thật sự có tài đức gì, mới có thể được Lục Trạch yêu thích vậy chứ.
Cảm giác như từ tận đáy lòng như đang nở hoa, Giang Niên quả thực cảm thấy cả người như đang trên mây vậy, nhẹ bẫng.
Cô cong mắt người: “Được rồi, bạn trai.”
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt Lục Trạch lập tức sáng lên, là bộ dáng Giang Niên từ trước đến giờ chưa từng thấy qua.
Giống như…..
Có được cả thế giới.
Lục Trạch thậm chí không biết làm thể nào để biểu lộ sự kích động của mình, bàn tay dưới bàn siết chặt đến gắt gao.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mình luôn có thể bình thản ung dung, bất kể hắn đối mặt với dạng người nào.
Sau đó lại phát hiện, chẳng qua những người đó không phải Giang Niên mà thôi.
Đứng trước cô gái mình thích, Lục Trạch không phải là Lục Trạch, hắn cũng chỉ là một nam sinh bình thường mong đợi được đáp lại mà thôi.
Nhưng Lục Trạch từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Cố gắng nén lại niềm vui trong lòng, khóe miệng Lục Trạch thực sự đã muốn kéo lên trên cao luôn rồi, sau đó cầm đũa lên gắp đồ ăn cho Giang Niên: “….. Ăn cơm.”
Giang Niên mím môi, cười trộm.
Giang Niên không đến sau bữa trưa lại nhận được một cuộc điện thoại xuyên đại dương.
Lúc đó hai người vừa cơm nước xong, Giang Niên nghĩ Lục Trạch đã vất vả nấu nhiều món như vậy nên giúp anh dọn dẹp.
Không ngờ rằng, Lục Trạch thuận tay đưa cho cô hộp sữa bò: “Niên Niên ngoan, uống sữa đi.”
Sau đó vào bếp rửa chén.
Giang Niên bị câu nói ‘Niên Niên ngoan’ chọc cho đỏ mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn uống sữa, sau đó đi loanh quanh trong nhà của Lục Trạch.
Nhà của Lục Trạch rất lớn, trang trí cũng rất tỉ mỉ, mỗi một nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo và xa hoa.
Giang Niên thầm kinh hãi, sau đó liền nghe thấy chuông điện thoại.
Lục Trạch ló đầu ra khỏi bếp: “Bạn gái thân mến, giúp bạn trai trả lời điện thoại được không?”
Giang Niên phát hiện rằng, Lục Trạch rất rất thích cái kiểu gọi “bạn trai, bạn gái” này, khi nào có cơ hội anh lập tức sẽ gọi.
Nhưng là, cô vẫn không thích ứng với thân phận mới nhanh như vậy, Giang Niên liền ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng đi nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”
Bên kia im lặng một chút.
Giang Niên cảm thấy có chút kỳ lạ, lại thử lần nữa: “ ….. Xin chào? Có ai ở đó không ạ?”
Một lúc lâu sau, lúc Giang Niên cho rằng đây là trò đùa dai của ai đó muốn cúp máy thì có một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến trong điện thoại.
Trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ: “Giang Niên?! Là Giang Niên đúng không?!”
Giang Niên: “…..?”
Đây là số điện thoại nhà Lục Trạch mà, sau người bên kia Lục Trạch lại có vẻ như quen biết cô vậy nhỉ?
“A ….. Tôi …..” Giang Niên đang do dự, liền nghe được phòng bếp truyền đến âm thanh: “Niên Niên, ai vậy?”
Không đợi Giang Niên nói chuyện, trong điện thoại lại lần nữa truyền dến giọng nữ kia: “A, A Trạch cũng ở nhà, thật tốt. Niên Niên, đây vẫn là lần đầu con đến chơi nhà đúng không, nhớ chơi thật vui nha, để A Trạch nấu đồ ăn ngon cho con, dẫn con đi dạo xung quanh. Chú dì trong khoảng thời gian này sẽ về, đến lúc đó sẽ lại cùng ăn cơm với con nhé, được không?”
Giang Niên: “…..?”
Cho nên, đây là mẹ của Lục Trạch sao?
Cô thử đáp lời: “Dì ơi, Trạch ca đã nấu cơm cho con, bọn con vừa mới ăn xong ạ.”
Đối phương quả nhiên một trận vừa lòng: “Tốt rồi, tốt rồi, aida, A Trạch nhà chúng ta cũng thật không dễ dàng, thích con lâu như vậy rốt cuộc cũng đưa con về nhà chơi rồi. Được rồi, dì vui lắm. Vậy, con với A Trạch cứ chơi vui vẻ đi, dì sẽ gọi lại sau nhé. Niên Niên có muốn quà gì không, chú dì mang về cho con!”
….. Đây, có phải là nhiệt tình quá rồi không?
Lục Trạch nhanh chóng rửa chén xong, lau khô tay, lúc từ phòng bếp đi ra thì điện thoại đã cúp rồi, Giang Niên còn đứng bần thần nhìn điện thoại hồi lâu.
Lục Trạch có chút hiểu được: “Mẹ anh?”
Giang Niên quay lại, cứng ngắc gật đầu.
Lục Trạch cười thành tiếng: “Thật là trùng hợp.
Anh lại liếc mắt nhìn biểu tình của cô gái nhỏ: “Mẹ anh nói cái gì?”
“Không, không nói cái gì cả …..” Giang Niên nhanh chóng cúi đầu.
Lục Trạch không tin.
Nếu mẹ anh không nói cái gì, cô gái nhỏ còn có biểu tình như lúc này sao?
“Anh đoán là …..” Lục Trạch nghiêng người dựa vào tủ, ngữ điệu lười nhác, “Dựa theo tính cách của mẹ anh, có phải nói em bảo anh nấu đồ ăn ngon cho em, muốn gì thì cứ nói với anh, còn nói anh dẫn em đi dạo, đúng không?”
“Ừm…… Còn nói cái gì mà anh thích em từ lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể mang em về nhà?”
Giang Niên: “…..”
Không ấy anh nói thẳng ra là anh nghe trộm luôn đi!
Hơn nữa, anh cái gì cũng biết rồi, vậy thì còn hỏi em làm gì!
Nhìn biểu cảm của Gang Niên, Lục Trạch vừa lòng gật đầu.
Xem ra anh đã đoán đúng rồi.
Nâng tay lên xoa đầu cô gái nhỏ, Lục Trạch cười: “Mẹ anh cũng không nói sai, em đỏ mặt cái gì?”
Giang Niên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Trạch: “Không cho anh nói chuyện!”
“Được rồi.” Nhìn đến cô gái nhỏ nhà mình đã xấu hổ, Lục đại thiếu gia rất biết nghe lời, “Vậy thì ….. anh có thể hôn em không?”
Không cho nói chuyện, vậy hôn một cái thì có thể đi?
Giang Niên lại một giây đỏ mặt.
Sao, sao hiện tại Lục Trạch càng ngày càng không đứng đắn vậy?!
Lục Trạch trong lòng đã cười đến không chịu được.
Làm sao bây giờ, trêu chọc bạn gái mới nhậm chức của mình sao lại vui như vậy?
Lục Trạch mím môi, từ túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ.
“Này, Niên Niên, quà tốt nghiệp của em.”
Giang Niên sửng sốt, nhìn hộp quà trong tay Lục Trạch, kinh ngạc không thôi: “còn có quà tốt nghiệp luôn sao?”
“Ừm, đúng vậy, dù sao anh cũng đợi em tốt nghiệp cũng lâu rồi, nên chuẩn bị quà tốt nghiệp sớm một chút.”
Giang Niên nhận lấy, sau đó nhìn Lục Trạch một cái, rồi mở hợp.
Là mặt gắn vào móc điện thoại vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn tinh xảo vô cùng, vừa nhìn đã biết đây là làm từ chất liệu đặc thù.
Hình dáng con cá trong suốt, nhìn góc độ nào cũng đẹp, Giang Niên vừa nhìn đã thích.
“Đáng yêu quá đi!” Giang Niên vui vẻ đến mức hai mắt đều thành hình trăng non, lại nghiêng nghiêng đâu, “Nhưng mà tại sao lại là cá? Niên Niên hữu dư (*) sao?”
Vốn dĩ Giang Niên chỉ thuận miệng nói đùa, ai ngờ đến Lục Trạch lại gần đầu: “Ừ, Niên Niên hữu dư.”
(*): Niên Niên hữu dư (年年有余): “鱼” (yú Cá) and “余” (yú, nhiều, dư) Đồng âm với 年年 有鱼: Cá đầy quanh năm. Do đó, trong Tết Nguyên Đán, người dân Trung Quốc thường hay ăn cá để mong nhiều tài lộc.
Giải nghĩa nhanh là: Niên Niên có ‘cá’, (cũng) có Lục Trạch đó =)))
Dư, cũng chính là anh.
Niên Niên có anh, Giang Niên có anh, mỗi năm đềuó anh.