- Tống Thiên Hoàng, cháu đừng có quá đáng đấy nhá.
Cậu và Cố Gia Hy đã lo lắng chạy đến đây thăm cháu, đặc biệt là Gia Hy, cô ấy dù rất bận nhưng nghe tin cháu nhập viện cô ấy đã không ngại mọi thứ mà đến đây.
Giờ cháu có thái độ này là như nào hả?
Tống Thiên Hoàng nghe những lời trách móc của Mạc Quang Thành không xót một câu.
Nhưng cậu vẫn vậy, vẫn quay lưng về phía hai người, mặt không chút cảm xúc đáp:
- Tôi đâu có bắt hai người đến.
Nếu không muốn thì hai người có thể về mà.
Tính ra từ lúc Mạc Quang Thành và Cố Gia Hy tới đây đến bây giờ, Tống Thiên Hoàng không hề quay sang liếc nhìn hai người dù chỉ một lần.
Mạc Quang Thành bảo cậu ngồi dậy ăn cháo rồi uống thuốc, cậu cũng không chịu nghe, cứ giữ mãi một tư thế.
Cố Gia Hy thở dài, buồn bã đặt hộp cháo lên bàn rồi mỉm cười nhẹ:
- Thôi hai người nói chuyện đi, tôi về trước.
Nói xong, cô liền quay lưng rời đi.
Mạc Quang Thành vội vã níu kéo cô:
- Cố Gia Hy, chờ đã.
Ở lại chơi chút đi.
Thằng nhóc Tống Thiên Hoàng này không có phép tắc gì hết, tôi sẽ dạy dỗ lại nó cho cậu.
Cố Gia Hy nhìn Mạc Quang Thành rồi khẽ lắc đầu rời đi.
Mạc Quang Thành liền tức giận đi đến phía bên kia, hắn tực giận quát:
- Cháu bị làm sao vậy hả? Cả thế giới này có lỗi với cháu hay sao mà cháu bày cái bộ mặt đấy ra với ai? Cố Gia Hy đã khó khăn lắm rồi cháu lại còn.......!
Mới nói đến đây thôi, Tống Thiên Hoàng đã ngồi dậy, cậu nói lớn:
- Cậu thì biết cài gì mà nói chứ?
Nói xong, thẳng tay rút hêt ống truyền dịch trên tay rồi đi thẳng ra bên ngoài.
Mạc Quang Thành thấy vậy liền có chút gì đó căng thẳng:
- Này....cháu đi đâu vậy hả?
Từng bước, từng bước, cứ thế Tống Thiên Hoàng đi thẳng đến phòng bệnh của Cố Trạch.
Vừa bước đến cửa, Kim Giai Lệ cũng vừa hay mở cửa đi ra ngoài:
- A, Thiên Hoàng.
Sao cháu đến muộn vậy? Gia Hy vừa mới đi về xong.
Tống Thiên Hoàng nhìn bà nở nụ cười:
- Vâng.
Cháu đến thăm bác trai ạ.
Hôm qua cháu bận quá không đến được.
- Không sao, không sao.
Ngày thi mà, bận là điều không thể trách nhưng mà ông già trong kia rất nhớ món cháo cháu nấu đấy.
Tống Thiên Hoàng nhìn sâu vào trong ánh mắt chứa đựng đầy niềm vui và tình thương của Kim Giai Lệ, cậu khẽ đau lòng:
- Vậy ạ.
Tiếc quá hôm nay cháu không nấu được.
Để mai cháu mang cho bác trai nhé.
Kim Giai Lệ bỗng tắt hẳn nụ cười trên môi khi để ý đến bộ đồ cậu đang mặc.
Mải nói chuyện quá bà giờ mới để ý đấy:
- Được.
Được.
Mà cháu từ viện đến đây sao? Chiếc áo này......cháu bị bệnh gì à?
- Dạ cháu chỉ bị đau dạ dày thôi ạ.
Giờ cũng ổn rồi.
Bác đừng lo.
Mà bác trai ngủ chưa ạ?
Nghe câu hỏi của cậu, bà khẽ thở dài:
- Ngủ rồi cháu.
Tiếc quá!
Tống Thiên Hoàng gật nhẹ đầu rồi nói:
- À, vậy thôi.
Cháu xin phép về trước.
- Được.
Đi cẩn thận nha.
- Vâng.
Cháu chào bác.
- Ừm.
.......!
Sau khi quay trở lại trường, Tống Thiên Hoàng được người của Viện Đại học Oxford đến tìm.
Một người đàn ông cao khoảng 1m85 tầm ngoài 40 tuổi, làn da trắng, mái tóc vàng cùng tròng mắt nâu ngồi đối diện với cậu.
Nhìn vào bảng thành tích rồi quay sang nhìn Tống Thiên Hoàng rồi đưa ra câu nghi vấn:
- You are Tong Thien Hoang? (Bạn là Tống Thiên Hoàng?)
Tống Thiên Hoàng gật đầu:
- Yes, I am! (Vâng, là tôi.)
- Im Chersiti, the administrator of the Oxford University Institute.
Today I came to meet and discuss with you some problems.
First, do you want to go to Oxford University Institute? (Tôi là Chersiti, người quản lý của Viện Đại học Oxford.
Hôm nay tôi đến để gặp và thảo luận với cậu một số vấn đề.
Trước tiên, cậu có muốn đến Viện Đại học Oxford không?)
Nghe câu hỏi này, bỗng trong lòng Tống Thiên Hoàng khẽ nhói.
Cậu nhớ lại những lời Cố Gia Hy nói với mình.
- Tống Thiên Hoàng, xin lỗi cậu.
Tôi không thể cùng cậu đi du học được.
- Chỉ là tôi thấy tôi không thích hợp với chuyện du học.
Tôi xin lỗi.
Từng câu nói ấy luôn lảng vảng trong đầu cậu.
Và rồi hình ảnh Trần Khải Hoàn dịu dàng xoa đầu cô tất cả như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
Trầm ngâm trong chính suy nghĩ của mình, cậu quên đi sự có mặt của Chersiti.
Ông ấy phải gọi cậu đến ba lần, cậu mới có thể lấy lại hồn ở trên mây của mình.
Tần Bưu ở bên cạnh cũng bất lực ghé sát vào tai cậu nói nhỏ:
- Đây không phải mơ ước của em sao? Em còn chần chừ điều gì mà không đồng ý chứ?
Tổng Thiên Hoàng khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, cúi đầu trước mặt Chersiti, cậu nói:
- Im really sorry for wasting your time.
But can you give me some time to think? (Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của bạn.
Nhưng bạn có thể cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ được không?)
Chersiti có chút bất ngờ nhìn cậu:
- What are you still wondering about? (Bạn còn băn khoăn về vấn đề gì sao?)
Tống Thiên Hoàng nở nụ cười nhẹ rồi lắc đầu:
- I have a little personal matter to deal with.
Really sorry! (Tôi có một vấn đề nhỏ cần giải quyết.
Thật sự xin lỗi!)
- Alright.
So after three days you have decided, then contact me again.
(Được rồi.
Vậy sau ba ngày bạn đưa ra quyết định, sau đó hãy liên hệ lại với tôi.)
- Yes.
Thank you! (Vâng, cảm ơn bạn!)
Chersiti vừa rời khỏi, Tần Bưu liền tức giận vỗ vào vai cậu:
- Tống Thiên Hoàng, em làm vậy là có ý gì hả? Chẳng phải em muốn đến ngôi trường đó lâu lắm rồi sao?
Tống Thiên Hoàng ngồi tựa lưng lên ghế, rồi ngửa đầu ra phía sau:
- Em vẫn nên cần chút thời gian suy nghĩ..