Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Chị biết rồi, chắc chắn chị sẽ làm như vậy!” Minh Ngữ Đồng vội vàng cười với Minh Ngữ Tiền để cậu bớt giận.

Đối diện với gương mặt tươi cười của Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Tiền không thể nổi cáu được nữa. Nhưng cậu vẫn hơi khó chịu. Lúc này, cuối cùng cậu cũng lộ chút ngang bướng giống như hồi nhỏ, dáng vẻ muốn được cô bao dung.

Minh Ngữ Đồng không nhịn được bật cười.

Minh Ngữ Tiền “hừ” một tiếng, khó chịu nói: “Sao hắn ta còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chị chứ? Năm xưa hắn ta…”

Cậu nói được một nửa thì đột nhiên im bặt. Không muốn nhắc lại chuyện đau lòng của Minh Ngữ Đồng, đều trách cậu mồm nhanh hơn não, đợi nói ra rồi mới ý thức được không ổn.

Minh Ngữ Tiền dè dặt nhìn Minh Ngữ Đồng, thấy cô không có chút phản ứng nào, giống như thực sự không còn bị ảnh hưởng của chuyện lúc trước nữa.

“Vậy hôm nay trong phòng họp, chị cười hạnh phúc như vậy không phải là vì hắn ta?” Minh Ngữ Tiền nghi ngờ hỏi.

Vừa rồi Minh Ngữ Đồng nhắc đến Phó Dẫn Tu, cậu còn cho rằng anh ta lại một lần nữa theo đuổi, dùng lời nói đường mật lừa gạt chị cậu.

Minh Ngữ Tiền suy nghĩ, khẽ cau mày nói: “Không đúng, vậy chị nhắc đến Phó Dẫn Tu làm gì? Chuyện này chắc chắn vẫn có liên quan đến hắn ta.”


“Em nghe chị nói hết đã nào.” Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nói.

Vừa gặp phải chuyện của cô, Minh Ngữ Tiền lại trở thành người hấp tấp.

Minh Ngữ Tiền giơ cao hai tay làm tư thế đầu hàng, ngồi trên ghế sô pha: “Được được, em không xen vào nữa, chị từ từ nói đi.”

“Phó Dẫn Tu có một cậu con trai.” Minh Ngữ Đồng vào thẳng vấn đề, “Năm nay bảy tuổi, vừa vặn là chị…”

Minh Ngữ Tiền vừa mới ngồi xuống, lại bật dạy, “Chị nói thằng bé là con trai chị?”

“Chị chỉ nghi ngờ thôi. Từ lần đầu tiên gặp thằng bé, chị đã có một cảm giác rất đặc biệt. Cực kỳ thân thiết, cảm giác chạm vào thằng bé một cái giống như có một dòng điện liên kết với nó. Sao lại trùng hợp như vậy, thằng bé bằng tuổi con trai chị? Trừ phi khi Phó Dẫn Tu ở bên chị cũng ở bên người khác, bọn chị cùng sinh con một năm và đều là con trai.”

“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?” Minh Ngữ Đồng nói, “Mặc dù vẫn chưa có cơ hội làm xét nghiệm AND với thằng bé, nhưng chị biết nó nhất định là con trai chị.”

Minh Ngữ Tiền đi đi lại lại trước mặt Minh Ngữ Đồng, khiến cho cô hoa cả mắt. Minh Ngữ Đồng không chịu được nữa, đang định lên tiếng bảo cậu đừng đi nữa thì Minh Ngữ Đồng lại chủ động dừng lại.

“Nói như vậy, em có cháu trai rồi?” Minh Ngữ Tiền khá kích động nói.

Mặc dù cậu cực kỳ hận Phó Dẫn Tu, nhưng con trai của Phó Dẫn Tu cũng là con trai của Minh Ngữ Đồng.

Là đứa trẻ Minh Ngữ Đồng vô cùng yêu thương.

Vì vậy cậu càng thích đứa bé này.

Chỉ dựa vào việc đứa trẻ này có thể làm cô vui vẻ như vậy, cậu đã cảm thấy tốt rồi.

“Vẫn phải tìm cơ hội xác minh mới được.”

“Từ diện mạo có thể nhìn ra được một chút manh mối.” Minh Ngữ Tiền nói, “Chị có ảnh của thằng bé không?”


“Để chị tìm xem. Vừa rồi chị mới thêm wechat của thằng bé.” Minh Ngữ Đồng nói. Cô đột nhiên nhớ ra, lúc trước mình vừa mới nói chuyện với Tiểu Cảnh Thời.

Cô vội vàng mở wechat ra, quả nhiên đã thấy Tiểu Cảnh Thời gửi tin nhắn cho cô. Đầu tiên là một bức ảnh tự sướng của cậu bé. Một tay cậu cầm điện thoại, tay còn lại tạo dáng hình chữ “V” với máy ảnh. Phía sau là cặp sách của cậu bé, bên trên còn bày một sách giáo khoa và vở bài tập đang được giở ra.

Sau bức ảnh là đoạn tin nhắn thoại Tiểu Cảnh Thời gửi cho cô, “Đồng Đồng, con đang ở nhà làm bài tập này, con rất nhớ cô. Cô có nhớ con không? Khi nào nhớ con thì xem ảnh của con nhé.”

Nghe giọng nói non nớt mềm mại của cậu bé, tâm trạng của Minh Ngữ Đồng cũng theo đó mà vui vẻ, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Minh Ngữ Tiền: “...”

Đứa trẻ này, da mặt có vẻ khá dày đấy!

“Này, ảnh của thằng bé.” Minh Ngữ Đồng đưa điện thoại ra.

Minh Ngữ Tiền cầm lấy điện thoại, thoạt nhìn ngũ quan của Tiểu Cảnh Thời đa phần đều giống Phó Dẫn Tu. Điều này khiến cho Minh Ngữ Tiền có phản ứng đầu tiên chính là không muốn nhìn cậu bé thêm nữa. Nhưng ở trước mặt Minh Ngữ Đồng, cậu lại không dám. Chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục xem, quả nhiên từ mặt mũi của cậu bé có thể nhìn ra điểm tương đồng với Minh Ngữ Đồng.

“Chị, chị đợi chút.” Minh Ngữ Tiền nói, tìm một bức ảnh trong điện thoại.

Minh Ngữ Đồng liếc nhìn, thì ra là ảnh chụp chung lúc nhỏ của hai chị em. Bức ảnh lúc đó chất lượng không cao, hơi mờ ảo.


“Sao em còn giữ được bức ảnh này vậy?” Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên hỏi.

Minh Ngữ Tiền nhoẻn miệng cười: “Từ khi trưởng thành hai chúng ta rất ít khi chụp ảnh chúng. Hôm đó em tìm lại đống ảnh ở nhà, vô tình nhìn thấy bức ảnh hồi bé của hai chúng ta nên đã chụp lại bằng điện thoại. Như vậy không phải rất tốt sao?”

Minh Ngữ Đồng cười gật đầu: “Đúng là rất tốt.”

“Chị, nhìn chị lúc nhỏ có phải rất giống thằng bé không?” Minh Ngữ Tiền chỉ vào đôi mắt của Minh Ngữ Đồng trong bức ảnh, “Đặc biệt là đôi mắt này, ngay cả hình dáng và độ rộng của mắt hai mí của hai người cũng giống nhau nữa. Chị, đây không phải là ảnh hưởng tâm lý của em chứ? Cảm thấy nó là con của chị, cảm thấy càng nhìn càng giống.”

Lúc này Minh Ngữ Đồng đâu thể trả lời được chứ, Minh Ngữ Tiền gãi đầu, lại nói: “Có cơ hội, thật muốn gặp đứa trẻ này.”

Minh Ngữ Đồng chỉ có thể lặng lẽ thở dài. Phó Dẫn Tu không cho phép cô đến gần Tiểu Cảnh Thời. Bản thân cô gặp cậu bé một lần còn khó, sao có thể để Minh Ngữ Tiền gặp được chứ?

Im lặng hồi lâu, Minh Ngữ Đồng cũng chỉ có thể nói: “Tìm một cơ hội vậy.”

***

Trong khi đó Tiểu Cảnh Thời rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của Minh Ngữ Đồng: “Mau làm xong bài tập rồi nghỉ ngơi sớm đi.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!