Hình như đúng là như vậy. Từ sau khi quay trở lại, được đoàn tụ với Sở Chiêu Dương, cô đã dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn. Không giống như trước đây, bất cứ lúc nào cũng đặt Bánh Gạo Nhỏ ở vị trí số một.
Nhưng, họ chính là người một nhà. Cô quan tâm đến cả hai người, sẽ không vì quan tâm đến ai mà bỏ rơi một người còn lại. Trước đây trọng tâm cuộc sống của cô chỉ nằm ở cậu nhóc Bánh Gạo Nhỏ kia, bây giờ lại có thêm Sở Chiêu Dương nữa, đương nhiên là không giống như trước kia rồi. Nhất định sẽ có điểm khác biệt, dù sao cậu nhóc cũng phải tập thích ứng.
Nhưng hình như cô đã làm không tốt, khiến cho Bánh Gạo Nhỏ cảm thấy như mình không được coi trọng.
Cô vội vàng dỗ dành Bánh Gạo Nhỏ: “Là tại mẹ không tốt, Bánh Gạo Nhỏ của mẹ đừng giận nhé, mẹ không bỏ mặc Bánh Gạo Nhỏ đâu.”
Bánh Gạo Nhỏ càng vểnh môi cao hơn, vẫn không chịu nhìn Cố Niệm.
Mục Lam Thục ngồi bên cạnh Cố Lập Thành vừa khéo nhìn đối mặt được cậu nhóc. Bà híp mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang vểnh lên thật cao của Bánh Gạo Nhỏ, “Nhìn xem, cái miệng nhỏ xíu của Bánh Gạo Nhỏ nhà ta treo được cả bình dầu rồi kìa, để bà ngoại xem xem có treo được bình trà lên được không nào.” Mục Lam Thục làm bộ như thể sắp đi lấy bình trà.
Cậu nhóc đã trốn vào trong lòng Cố Lập Thành, cười khanh khách nói, “Miệng con nhỏ lắm, không treo được đâu, bà ngoại đừng đi lấy nữa.”
Mục Lam Thục cười híp mắt, vuốt ve gáy Bánh Gạo Nhỏ, giải thích với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ à, con xem đi, từ khi con sinh ra đến giờ đã luôn được ở bên cạnh mẹ con, ngày nào cũng được gặp mẹ con. Nhưng ba năm nay ba mẹ con không được gặp nhau, chắc chắn là ba mẹ con sẽ rất nhớ nhau rồi. Bây giờ ba mẹ con mới gặp lại được mấy ngày, chắc chắn là có nhiều chuyện muốn nói, cho nên nhất thời không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Bánh Gạo Nhỏ được.”
“Ba mẹ con phải nói cho nhau nghe xem, ba năm nay hai người đã sống thế nào, đã gặp những ai, đã làm những gì, con thấy có đúng không nào?” Mục Lam Thục dịu dàng giải thích, “Không phải mẹ con không để ý đến Bánh Gạo Nhỏ, cũng không phải mẹ con bị ba con giành mất đâu. Trong lòng mẹ con, cả Bánh Gạo Nhỏ và ba Sở Chiêu Dương của con đều quan trọng như nhau cả. Thế nhưng, trong lòng ba mẹ con, con là người quan trọng nhất đấy.”
Cậu nhóc bị xoay mòng mòng bởi những lời Mục Lam Thục nói, chưa phản ứng lại kịp, mơ hồ quay đầu lại nhìn Cố Niệm: “Mẹ, có thật vậy không?”
Cố Niệm vội vàng gật đầu nói: “Thật mà! Bánh Gạo Nhỏ còn đáng yêu hơn cả ba con nữa!”
Cậu nhóc nghe vậy liền vui vẻ, nhưng vẫn có chút kiêu ngạo nhướn cằm lên: “Vậy … vậy thì con tha thứ cho mẹ đó. Nhưng sau này mẹ không được bơ con đi nữa đâu đấy.”