Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Tư Liên ngây người, quên cả khóc. Môi cô ta run rẩy, mấp máy nhưng vẫn không thốt lên được lời nào.

“Mẹ thay con mất đi đôi tay, sau này con không còn là con gái mẹ nữa, không còn là con cháu Minh gia nữa.” Phương Thiên An bình tĩnh nói, “Từ trước đến giờ mẹ luôn để ba con làm chủ, ông ấy gật đầu đồng ý thì mẹ mới làm. Lần này mẹ tự ý quyết định, cho dù sau này ba con có nói gì mẹ cũng không quan tâm. Nhưng nếu ông ấy thấy mẹ mất đi đôi tay, chắc chắn sẽ không có ý kiến gì về quyết định của mẹ.”

Minh Tư Liên không dám tin nhìn Phương Thiên An, sao có thể có loại mẹ như vậy chứ. Chẳng qua chỉ là mất đi đôi tay vì cô ta thôi, cũng không phải muốn mạng của bà ta, bà ta lại đòi cắt đứt quan hệ mẹ con với cô ta?

Một người mẹ không phải nên dâng hiến vô điều kiện cho con cái sao?

Biết bao bài báo đưa tin, trong vụ tai nạn lớn nào đó, người mẹ vì bảo vệ con mình mà mất mạng.


Sao Phương Thiên An lại không thể như thế chứ?

Phương Thiên An nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của Minh Tư Liên, cũng không quan tâm cô ta nghĩ gì, dù sao đi nữa bà ta cũng không muốn biết.

“Con đã nghĩ kỹ rồi chứ? Vẫn muốn mẹ thay con sao?”

Minh Tư Liên đột nhiên quay đầu lại nhìn đám người kia, hét to: “Ai phái các người đến? Các người không biết sao? Anh tôi là Mạnh Trạch Đình, là người kế nghiệp của ông trùm mafia Dương Tác Bình đấy! Anh rể tôi là Phó Dẫn Tu là người đứng đầu tổ chức Thorny. Ai phái các người đến, thật là to gan, không đi nghe ngóng xem tôi là ai hả!”

Phương Thiên An ở bên cạnh lắc đầu, cũng không biết Minh Tư Liên là bị đần thật hay là cuống quá mà nói với những người kia chuyện này. Lẽ nào cô ta chưa từng nghĩ người phái đám người này đến không phải là Phó Dẫn Tu thì là Mạnh Trạch Đình sao? Bây giờ cô ta mới nhớ đến hai người đó, vì sao ban đầu còn làm như vậy chứ? Bây giờ Minh Tư Liên còn vọng tưởng, cho rằng nhắc đến tên hai người đó chắc chắn sẽ dọa được đối phương.

Nhưng ai ngờ đối phương lại cười chế giễu, “Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, ông chủ của tôi chính là Mạnh Trạch Đình. Băng đảng mafia trong miệng cô không phải chính là chúng tôi sao?”

Minh Tư Liên sợ ngây người.

Những người này là do Mạnh Trạch Đình phái tới?


“Không thể nào!” Minh Tư Liên gào lên, “Tôi là em gái anh ấy! Anh ấy không thể đối xử với tôi như vậy được! Các người thực sự là do anh ấy phái đến sao, gọi điện thoại cho anh ấy, tôi muốn nói chuyện với anh ấy!”

“Được, tôi gọi điện cho ông chủ, để ngài ấy đích thân nói chuyện với cô cho cô tin.”

Người đó mở loa, tiếng “tút tút” vang lên rất lâu, Mạnh Trạch Đình mới bắt máy.

“Sao thế?” Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Trạch Đình vang lên.

“Anh, là em, Tư Liên! Anh, em sai rồi! Em biết sai rồi! Anh bảo bọn họ tha cho em đi.” Minh Tư Liên khóc lóc cầu xin, “Em là em gái anh mà!”

“Tôi không có em gái!” Mạnh Trạch Đình nói, “Cô họ Minh, tôi họ Mạnh, sao cô có thể là em gái tôi chứ? Ngày đó cũng chính miệng cô nói sau này cô không có bất cứ quan hệ gì với tôi và bà ngoại, bây giờ lại chạy đến nhận vơ thân thích à?”


“Anh, em sai rồi. Em thật sự biết sai rồi! Lẽ nào anh đã quên nhưng ngày tháng lúc trước chúng ta sống bên nhau sao? Em là em gái anh yêu thương nhất. Sao có thể cho người chặt tay em chứ? Anh tha thứ cho em lần này đi. Em sẽ hiếu thảo với bà ngoại, em vẫn là em gái anh. Anh, anh tha thứ cho em đi!”

“Anh đã quên lúc trước anh chăm sóc em thế nào sao? Hồi nhỏ anh luôn bảo vệ em, che chở cho em. Đứa trẻ khác nói em là đứa bẻ bị vứt bỏ, anh liền mắng đuổi chúng đi. Anh còn nói em chính là em gái ruột của anh. Em không phải là người không ai cần. Ba mẹ, bà ngoại và cả anh đều cần em. Mọi người là người thân của em. Những chuyện đó, anh quên hết rồi sao?”

“Đương nhiên là tôi không quên, chính bởi vì kí ức trước đây quá sâu sắc, bây giờ càng nhắc nhở tôi rằng cô là đồ vô ơn vong ơn phụ nghĩa ra sao.”

“Em không phải… Em không cố ý mà! Em cũng rất khó khăn, có rất nhiều chỗ khó xử. Hồi nhỏ cho dù em làm gì sai anh đều tha thứ cho em. Anh không thể tha thứ thêm cho em một lần sao? Chỉ một lần thôi! Làm một người anh trai bao dung tất cả của em, trước đây anh luôn làm như vậy mà.”

Mạnh Trạch Đình cười châm chọc, “Trước đây tôi nuông chiều cô, nhưng bây giờ tôi không thích nuông chiều cô nữa. Bởi vì tôi biết có đối xử tốt với cô thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng. Với cô một khi mất đi giá trị lợi dụng sẽ lập tức bị cô đẩy ra, sống chết cũng không liên quan đến cô.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!