Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Dù không ngon, ba vẫn bắt con ăn, nói là sau khi học được nấu ăn ngon sẽ nấu cho Đồng Đồng ăn.” Tiểu Cảnh Thời hừ một tiếng, “Căn bản là coi con là chuột bạch mà!”

Phó Dẫn Tu gập ngón tay, gõ nhẹ lên đầu cậu bé, “Lắm chuyện!”

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, đi vào phòng ăn.

Bữa sáng, Phó Dẫn Tu chuẩn bị món Eggs benedict*

Bởi vì không có bánh xốp nướng, bây giờ làm cũng không kịp, anh đã nướng bánh mỳ để thay thế, bên cạnh còn có mấy quả cà chua bi nướng. Trên bánh mì nướng là một quả trứng lòng đào được xử lý cực kỳ sạch sẽ không hề bị vỡ lòng đỏ ra ngoài.

Minh Ngữ Đồng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, anh còn làm được cả nước sốt hollandaise. Cô thán phục, không cần biết hương vị ra sao, chí ít nhìn bề ngoài không khác gì món ăn được làm ở nhà hàng.

Chỉ có Tiểu Cảnh Thời ở bên cạnh… xanh mặt.

Thực ra… những ngày qua, sáng nào cậu bé cũng phải ăn món này, sắp ăn đến mức nôn luôn rồi!

Hơn nữa, mới đầu ba cậu làm không ngon.

Cực kỳ khó ăn!


Trứng thì chín, sốt hollandaise thì có vị là lạ, hạt tiêu thì được rắc một vòng trên bánh mỳ.

Thề với trời, khi đó Tiểu Cảnh Thời vừa ăn vừa khóc.

Cực kỳ khổ sở!

Bữa sáng này, Phó Dẫn Tu luyện tập một tuần, mới miễn cưỡng nấu ngon. Vì thế Tiểu Cảnh Thời cũng ăn một tuần bữa sáng không ra gì. Đến lúc Tiểu Cảnh Thời có thể được ăn món Eggs benedict hoàn mĩ thì cậu đã ăn đến muốn nôn ra rồi.

Sáng hôm nay, lại nhìn thấy bữa sáng này, cậu chỉ muốn khóc mà nói với Phó Dẫn Tu: “Ba, tha cho con đi!”

Nỗi đau khổ của Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng không biết.

Phó Dẫn Tu ân cần kéo ghế cho Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, ngồi đi. Nếm thử tay nghề của anh. Anh tập luyện rất lâu đấy.”

Minh Ngữ Đồng nghẹn lời, nhìn gương mặt tươi cười đầy mong chờ của Phó Dẫn Tu, rồi lại nhìn vẻ mặt chán đời của Tiểu Cảnh Thời, dường như cô đã hiểu ra gì đó.

Minh Ngữ Đồng xoa mặt Tiểu Cảnh Thời, “Quay về mẹ bảo thím Hoắc đổi cho con món khác.”

Tiểu Cảnh Thời nước mắt lưng tròng gật đầu, vẫn là Đồng Đồng hiểu cậu!

Phó Dẫn Tu suy nghĩ nói: “Ngày mai bắt đầu học làm mì Ý.”

Tiểu Cảnh Thời: “…”

Mấy năm tới, có lẽ cậu sẽ không muốn ăn mì Ý nữa.

Phó Dẫn Tu tròn mắt nhìn Minh Ngữ Đồng khiến cho cô mất tự nhiên. Nhưng nhất định phải đợi cô nếm thử rồi cho phản hồi.

“Được lắm. Rất ngon.” Minh Ngữ Đồng nói.

Phó Dẫn Tu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

***


Buổi sáng lúc rời đi, Phó Dẫn Tu còn muốn tiễn Minh Ngữ Đồng. Cô thực sự không muốn quá gần anh. Cô cần phải suy nghĩ rõ ràng. Nhưng Tiểu Cảnh Thời nói muốn đi xe cô, thế là Giáp ba lái xe cô, còn Giáp bốn ngồi ở ghế phụ, Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời ngồi ở ghế sau. Phó Dẫn Tu tự lái xe mình đi theo sau họ.

Minh Ngữ Đồng đưa Tiểu Cảnh Thời đến Tắc Hạ Học Phủ xong, Giáp ba và Giáp bốn liền theo cậu bé xuống xe. Minh Ngữ Đồng tự mình lái xe về công ty, Phó Dẫn Tu vẫn luôn đi theo phía sau.

Anh đỗ xe mình trước cửa công ty Minh Nhật, nhìn Minh Ngữ Đồng xuống xe, đi thẳng vào trong cũng không quay lại chào anh. Anh liền chủ động mở cửa xe.

Cô không chào anh thì anh chào cô là được.

“Đồng Đồng!”

Lúc này là giờ cao điểm đi làm, trước cửa công ty người qua người lại, nhân viên người thì tự lái xe, người đi tàu điện ngầm, người đi xe bus, lũ lượt kéo vào công ty.

Phó Dẫn Tu lại chọn đúng lúc này lớn tiếng gọi cô.

Tất cả mọi người đều bị giọng nói của anh làm cho giật mình, lũ lượt nhìn sang.

Minh Ngữ Đồng dừng bước, bị tiếng gọi “Đồng Đồng” của Phó Dẫn Tu làm cho ngây người.

Gọi thì gọi thôi, nhưng quan trọng là anh dùng ngữ điệu không khác gì Tiểu Cảnh Thời!

Tiểu Cảnh Thời là đứa bé mới có bảy tuổi, mềm mại nũng nịu gọi cô như vậy khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Nhưng giọng điệu này lại phát ra từ một người đàn ông trưởng thành như Phó Dẫn Tu, khiến người ta ghê đến tận chân răng. Đặc biệt, bình thường Phó Dẫn Tu luôn tỏ vẻ nghiêm nghị khó gần, đột nhiên gọi như vậy thực sự rất kỳ quái.


Những nhân viên đang đi vào công ty, nhất thời cảm thấy mắt mình có không đủ dùng. Không biết nên nhìn Minh Ngữ Đồng hay là nhìn Phó Dẫn Tu mới tốt. Phó Dẫn Tu và giám đốc Minh của bọn họ…

Minh Ngữ Đồng hứng chịu toàn bộ ánh mắt hóng chuyện kinh ngạc của mọi người xung quanh. Cô đang định giả vờ không nghe thấy, đi thẳng vào công ty thì…

“Ngữ Đồng.” Minh Tịnh Sơn đột nhiên gọi cô.

Minh Ngữ Đồng cứng người, Minh Tịnh Sơn cũng có ở đây. Không biết vừa rồi Phó Dẫn Tu gọi cô, ông có nghe thấy không?

“Cậu Phó gọi con kìa, con không nghe thấy à?” Minh Tịnh Sơn đi đến nói.

Minh Ngữ Đồng đành cắn răng quay người, nhìn Phó Dẫn Tu từ xa, cũng không đi đến chỗ anh.

Phó Dẫn Tu ngồi trong xa, giơ tay ra ngoài cửa xe vẫy tay với cô, “Buổi tối anh lại đến đón em.”

“Không cần.”

Phó Dẫn Tu làm như không nghe thấy, nắm lấy tay cô, “Buổi chiều anh dẫn cả Tiểu Cảnh Thời cùng đến.”

(*) Eggs benedict: eggs benedict chỉ đơn giản là món trứng chần, ăn kèm với thịt xông khói, bánh mì nướng và sốt hollandaise - một loại sốt làm từ bơ và lòng đỏ trứng gà.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!