*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giải đấu lớn Vương giả này được tổ chức bởi tổng bộ Vương Giả nhắm vào những streamer, những người chơi tham gia đều là streamer được bên quản lý chứng nhận chính thức và các tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ cho phép ghép trận một mình, nếu thắng sẽ được cộng điểm, thua thì rớt điểm, không khác gì phiên bản cao cấp của đấu đỉnh cao, là một cuộc chiến thể hiện bản lĩnh chân chính.
Giải đấu All-Stars một trăm người này cũng được bên tổ chức thêm vào một ít phân cảnh, nội dung thi đấu không hề đụng chạm đến các trận đấu chính trong acc, mở một luồng riêng để mở phát sóng trực tiếp.
Bên ngoài có một số người vui đùa rằng phía bên quản lý muốn cọ độ nổi tiếng của Tro Tàn, dù sao năm nay Tro Tàn cũng đã giải nghệ, không thể tham gia vào các giải đấu chính thức, mà bên quản lý cũng không nỡ bỏ qua độ nổi tiếng của Tro Tàn, dù sao anh cũng là lưu lượng hàng thật giá thật, nên đành tìm đủ mọi cách để khiến Tro Tàn lộ mặt.
Nhưng cũng tạo điều kiện cho mấy streamer khác trong hiệp hội của Giang Tự đến tham gia, cho nên anh cũng chấp nhận rất sảng khoái, cả bên đều có lợi không ai thiệt hết.
Giải đấu một trăm người chỉ diễn ra trong vòng hai ngày, ngày đầu tiên chia ra làm hai buổi, mỗi buỗi 50 người tiến hành ghép trận đánh với nhau, ngày hôm sau là một trăm người loạn đấu với nhau, cuối cùng chọn ra tuyển thủ điểm cao nhất để trao giải.
Lúc Lâm Kiều về ký túc xá thì nhận được thông báo rằng cậu được phân vào ca sáng, may là bọn Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật được phân chung ca với cậu, thế nên Lâm Kiều không hề vội vàng chút nào, bảy rưỡi sáng mới bò dậy đến nhà ăn cùng bạn bè của mình.
Cậu còn nhớ bánh bao nhân trứng sữa lần trước Giang Tự mang về cho cậu ăn rất ngon, đứng chỗ cửa tìm mãi mà không thấy đâu hết nên phải gọi một chén hoành thánh.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu lúc chín giờ đúng nên tám giờ hơn bọn họ đã phải đứng sau khán đài để chuẩn bị đến bàn của mình, Lâm Kiều vào khu cánh gà từ sớm, đứng vào đúng vị trí để xếp hàng.
Ghép trận ngẫu nhiên, nhưng chỗ ngồi không hề thay đổi, nếu chọn sai vị trí sẽ rất khó đánh, người xem chỉ cần vào phòng phát sóng của streamer thì có thể thấy được góc nhìn của người đó khi solo.
Lâm Kiều không biết Giang Tự được phân vào ca nào, lôi kéo Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật ngồi hai bên mình, sau đó điều chỉnh cài đặt của di động trước mặt mình, chỉnh thành bộ cài đặt mình thường dùng.
Không bao lâu sau, Thỏ Tháng Ba dùng cùi chỏ chọc cậu: "Kiều Kiều, cậu xem đội trưởng Giang đang đến đây kìa, chút nữa anh ấy qua đây chúng ta có cần chào hỏi anh ấy không?"
Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thấy Giang Tự và mấy người bên Tịch Nhan đang đi vào trong, bởi vì chỉ còn lại mấy vị trí cuối cùng thế nên họ phải đi rất xa, lướt qua hầu hết mọi người.
Giang Tự đi đằng trước đội ngũ, bọn họ đến trễ nên bước chân Giang Tự đi nhanh hơn, nhưng sống lưng anh vẫn rất thẳng tắp, như một thân cây đĩnh bạt, khác biệt với tốp năm tốp ba đội viên phía sau.
Giang Tự lướt qua như một cơn gió, anh lập tức đến chỗ ngồi của mình sau đó thử điều chỉnh thiết bị.
"Còn may là tụi mình không lên tiếng trước." Thỏ Tháng Ba may mắn nói, "Nếu không thì quê chết mất."
Lâm Kiều ừ một tiếng, xoay người chờ trận đấu chính thức bắt đầu. Rất nhanh cậu đã vào giao diện chờ ghép trận, lúc vào phòng chỉ thấy người quen là Tố Y, mà đối thủ cậu cũng quen hai người— Tro Tàn và Hạ Hạ.
Cậu nghe trong đội có người mở mic nói chuyện: "Các anh em, có thấy lo lắng không?"
"Cũng còn ổn, tôi đánh với Hạ Hà không thành vấn đề." Tố Y ở vị trí thứ hai trêu đùa nói, "Nhưng Lâm Kiều phải solo với Tàn thần thì mới nên lo lắng đấy."
Lâm Kiều nhìn sơ qua các con tướng mà đồng đội muốn chơi, trừ Tố Y chuyên đánh đường giữa ra thì trong bốn người còn lại tận ba người muốn chơi xạ thủ, ngại ngùng nói: "Tôi chơi xạ thủ hay sao?"
"Không phải cậu hạng một bảng đấu đỉnh cao sao?" Người anh em lầu ba sảng khoái nói, "Để cậu chơi đi."
Lầu năm nói: "Tôi có thể lấp vị trí trợ thủ, các cậu chọn trước đi."
Mấy đồng đội đều rất dễ nói chuyện, dăm ba câu đã quyết định vị trí xong hết, còn giúp Lâm Kiều cướp được chị đại xạ thủ Công Tôn Ly.
Đội hình của bọn họ khá mạnh ở giai đoạn đầu, Tro Tàn cầm Địch Nhân Kiệt solo với cậu, mới vừa vào trận đã mua kiếm sắt.
Lâm Kiều biết Tro Tàn solo rất mạnh bạo, lúc xem thi đấu cũng xem anh là tấm gương để học tập, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm đối thủ nên cậu cũng không biết thì ra người đàn ông này solo khiến người ta khó chịu đến thế.
Cậu cầm A Ly rất linh hoạt trong giai đoạn đầu nhưng lại nhận ra mình không thể làm gì được Địch Nhân Kiệt cả.
Phạm vi công kích của từng xạ thủ không hề giống nhau, thường thì các xạ thủ càng linh hoạt thì phạm vi tấn công càng ngắn, phạm vi tấn công của Công Tôn Ly là 725 đơn vị trong game còn Địch Nhân Kiệt đến 850, chuyện này khiến Địch Nhân Kiệt có thể đánh thường cậu, còn A Ly thì kém hơn, phải đi lên phía trước mới có thể đánh thường.
Giang Tự vĩnh viễn cách cậu khoảng 125 đơn vị game mà đánh thường cậu, A Ly mới vừa đến thì anh lui về phía sau, A Ly lao lên thì anh dùng chiêu hai làm cậu đứng khựng lại, dù Lâm Kiều có muốn dùng chiêu nhào lên điên cuồng đánh thường thì cũng không đánh mất bao nhiêu máu của anh, sau đó lại bị anh cào máu nên không hề kiếm được chút ưu thế nào khi solo cả.
Sau khi cua sông bị đoạt, cuối cùng Lâm Kiều cũng nhận ra dù có đánh tiếp thì chênh lệch sẽ lớn hơn, quyết đoán mở mic gọi người xuống giúp, nhưng ý thức phòng gank của Tro Tàn quá tốt, chỉ cần Tố Y vừa đi qua hang rồng thì anh đã lui về thủ trụ, cuối cùng bốn người họ ép trụ đánh Địch Nhân Kiệt, anh vừa thấy nhiều người là tốc biến chạy mất, bọn họ lấy được tháp một đường dưới nhưng lại phải chịu tổn thất vô cùng lớn, mất trụ một đường giữa và một con rồng.
Chỉ cần mất trụ đầu tiên thì pha solo của hai bên cũng đến hồi kết, bọn họ bắt đầu tập hợp lại đi cướp tài nguyên, phát hiện ra Địch Nhân Kiệt khiến người ta đau đầu vô cùng, cứ như con cá chạch vậy, không túm được cũng không thể gϊếŧ chết, mỗi lần giao tranh đều đứng ở vị trí khiến người ta nhìn mà tuyệt vọng, hơn nữa Hạ Hà chơi tướng bảo kê cứng nên bên Lâm Kiều không có cách nào mà đánh anh được, muốn gϊếŧ cũng không thể gϊếŧ.
Bọn họ liên tục bị đánh lùi về sau, Lâm Kiều dính phi tiêu vàng của anh nên khựng lại, không cam lòng nhìn Địch Nhân Kiệt dùng hai phát đánh thường đã cho mình bay màu, sau đó thủy tinh nổ tung, trong tai nghe phát ra âm thanh nhắc nhở ván này cậu đã thua, chờ các ván đấu của người khác hoàn thành sẽ tiếp tục ghép trận.
Quá mạnh. Lâm Kiều ngồi trên ghế nghĩ, Giang Tự còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều, cậu tự cho rằng mình có thể đánh được, không ngờ đứng trước mặt anh thì chẳng chịu nổi một kích.
Giang Tự đến hồi kết của đấu chuyên nghiệp đã như thế, lúc đỉnh cao nhất của anh còn khủng bố đến nhường nào, Lâm Kiều nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu anh vẫn có thể đánh tiếp, năm nay KG cũng đã không chật vật đến vậy.
Lâm Kiều thầm thở dài, rời khỏi phòng đấu tạo phòng huấn luyện đánh cọc gỗ, sau đó được hệ thống tự động phân đến ván trò chơi tiếp theo.
Lần này trong chín người cậu chỉ nhận ra mỗi Thỏ Tháng Ba bên kia, xạ thủ solo với cậu thua xa Giang Tự, bên này của Lâm Kiều còn có một người đi rừng biết chỉ huy, làm chắc từng bước mà đập vỡ trụ, thuận lợi thắng được ván đấu.
Đánh đến mười một giờ hơn mới xong, cậu chưa từng được ghép trận găp Giang Tự nữa, với thành tích thắng bảy trận thua một trận mà xếp thứ hai trên bảng xếp hạng, đứng đầu là Giang Tự với chiến tích tám trận toàn thắng.
Trận đấu hôm nay đến đây là kết thúc, Thỏ Tháng Ba vỗ vai cậu, bảo cậu đến nhà ăn ăn trưa.
Lâm Kiều lặng lẽ lui về sau nhìn thoáng qua, bên cạnh Giang Tự có nhiều người vây lấy, hẳn là anh rất bận, thế nên cậu đi ăn cùng bọn Thỏ và Tiểu Bạch.
Đến chiều thì không có việc gì để làm, Lâm Kiều nằm trên giường ký túc xá, vốn còn định ngủ trưa nhưng lại nghĩ đến chuyện 50 ông lớn kia còn đang phải thi đấu, bây giờ mà đấu đỉnh cao chắc chắn sẽ loại đi được năm mươi đối thủ có thực lực, giờ mà kiếm điểm đúng là số dách luôn.
Không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, Lâm Kiều nghĩ đến là làm ngay, bò dậy khỏi giường chuẩn bị ghép trận. Mới vừa định đánh thì nghe thấy tiếng người gõ cửa, Lâm Kiều tắt ghép trận ra mở cửa thi nghe tiếng động vật nhỏ truyền qua khe.
Lâm Kiều: "..."
Cậu mở cửa, vậy mà không thấy Giang Tự đứng bên ngoài, chỉ có Khả Khả nhào thẳng vào phòng cậu, vây quanh cậu lắc đuôi liên tục, nhìn có vẻ rất phấn khích.
Lâm Kiều đóng cửa lại, ngổi xổm trên đất gãi Khả Khả, lúc này mới phát hiện trên lưng nó có đeo một cái bọc nhỏ hồng hồng, hai bên còn đính thêm túi, nhét đầy đồ trong đó.
Mở túi bên trái ra thì thấy bên trong là một quả banh lông và một túi xương vịt ăn vặt cho thú cưng, Lâm Kiều moi hết đồ ra ngoài, Khả Khả lập tức há mồm ngoạn lấy quả banh lông, sau đó ngồi trước mặt cậu vẫy đuôi, điên cuồng ám chỉ bảo cậu chơi bóng với mình.
"Khả Khả ngoan nha, chút nữa anh sẽ chơi cùng con." Lâm Kiều vừa nói vừa thò tay qua mở túi bên phải, thấy bên trong có một bông hoa đồ chơi và ba tấm card, Lâm Kiều mở tấm đầu tiên ra, thấy bên trên là chữ viết quen thuộc của Giang Tự.
[Ba ba con chiều nay phải đi chụp quảng cáo, anh trai có thể chơi với con không? Tối nay sáu giờ ba sẽ đến con về]
[Con muốn chơi banh và bông hoa kia, ba ba nói nếu con ngoan thì anh trai sẽ khen thưởng cho con đồ ăn vặt]
[Ba ba con thích anh trai, con cũng thích anh trai]
Lâm Kiều xem mà cạn lời, mấy quan hệ luân lý trong đó bị anh nói rất ư là chính đáng, cũng bật cười, nhéo nhéo lỗ tai của Khả Khả, đưa tay ý bảo Khả Khả nhả trái banh lên tay của mình, sau đó dùng sức ném trong phòng.
Quả nhiên Khả Khả lắc đuôi đuổi theo quả banh, sau đó ngậm trở về, nhìn cậu bằng đôi mắt trông ngóng.
Ký túc xá trong căn cứ không lớn, huống chi cái giường bự đã chiếm phần lớn không gian, chỗ có thể chơi đùa càng thu hẹp lại.
Lâm Kiều bất đắc dĩ phải ngồi vào góc tường để ném bóng đi xa hơn, Khả Khả cũng không chê, mỗi lần đều rất vui vẻ đuổi theo, cuối cùng Khả Khả chơi bóng mệt quá thì quăng đi, sau đó ngậm bông hoa đồ chơi đặt vào tay Lâm Kiều bày ra vẻ muốn cắn.
Lúc đầu Lâm Kiều còn không hiểu tại sao mỗi lần đưa đồ chơi cho Khả Khả thì nó lại đẩy về tay mình, khiến Khả Khả vội vàng đến mức kêu lên, cuối cùng cậu mới hiểu được hẳn là nó muốn chơi kéo co với mình, một người một chó chơi rất hăng say, móng vuốt của Khả Khả đặt bên bụng cậu, Lâm Kiều còn đưa tay xoa, mềm mại ấm ám, rất là cưng.
Không thể đấu đỉnh cao được rồi, có cún con mềm mại thơm tho chơi cùng, ai rảnh mà còn đi đánh đỉnh cao đây.
Lâm Kiều hưng phấn chơi với Khả Khả đến hơn bốn giờ, thấy nó có hơi mệt mỏi nên xé cổ vịt cho nó ăn, lại lấy ly nhựa dùng một lần rót nước cho nó.
Cún con gặm cổ vịt kêu lên rắc rắc, Lâm Kiều sờ lưng Khả Khả mà nó cũng không để ý, ăn rất chi là vui vẻ.
Bộ lông mềm mại tung xõa, hơn nữa còn có mùi hương dịu nhẹ, y hệt vừa được tắm rửa ngày hôm qua, sạch sẽ, sờ vào rất thích.
Lâm Kiều thích chí đến mức sờ mãi không thôi, thấy wechat thông báo có tin nhắn trong nhóm, lúc cầm lên thì thấy tin nhắn Thỏ Tháng Ba gửi qua, nói ở Hải thị có một quán mì thịt cua rất ngon, hỏi bọn họ có hứng thú đi ăn không.
Dù sao Lâm Kiều cũng không bận gì, vui vẻ chấp nhận. Bọn họ hẹn nhau 6 giờ xuất phát, lúc Lâm Kiều tắt điện thoại thì Khả Khả đã liếm sạch xương, vì thế cầm đồ chơi đưa cho nó: "Khả Khả, còn muốn chơi nữa không?"
"Ẳng!"
Khả Khả há mồm ra cắn ngay, khiến đồ chơi bay vèo ra ngoài. Lâm Kiều bị lực kéo của nó kéo đi một đoạn, vội dùng chút lực để ngồi thẳng người lên thì nghe thấy tiếng vật gì đó vỡ, cậu cảm thấy tay mình nhẹ bẫng đi.
Lâm Kiều nhìn món đồ chơi chỉ còn một nửa trên tay mình, thầm nghĩ toang cmnr, phá hỏng đồ chơi của con nhà người ta mất tiêu.
*
Lúc Giang Tự ra khỏi studio thì quay lại ký túc xá ngay, gõ cửa phòng Lâm Kiều còn sớm mười phút, mới năm giờ năm mươi.
Cửa vừa được mở ra thì thấy Lâm Kiều và Khả Khả đều gục đầu ũ rũ, Giang Tự còn chưa kịp hỏi thì thấy Lâm Kiều đưa nửa món đồ chơi đưa cho anh nhìn, ỉu xìu nói: "Không cẩn thận làm hỏng mất rồi, tôi tìm trên taobao mà không thấy, hay anh mua lại cho nó một cái đi rồi tôi chuyển tiền cho anh."
"... Một năm trước mua bản giới hạn, đã ngưng sản xuất từ lâu rồi."
Lâm Kiều quýnh lên, hỏi theo bản năng: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
"Hết cách rồi, tuy rằng đây là món đồ chơi mà Khả Khả thích nhất nhưng nó vẫn còn rất nhiều món khác." Giang Tự ngồi xuống xoa đầu Khả Khả, ngẩng đầu nhìn cậu, "Trừ người huấn luyện chó và tôi ra thì Khả Khả rất ít khi chơi chung với người khác, Kiều Kiều, nó rất thích em chơi cùng với nó."
Ánh mắt của anh rất thâm thúy, đong đầy sự chờ mong, khiến Lâm Kiều có thể khẳng định rằng anh không chỉ nói đến chó mà đang ẩn ý điều gì.
Đáy lòng Lâm Kiều có hơi chua xót: "Giang Tự, anh đừng như vậy nữa—"
Giang Tự bỗng dưng đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú bao trùm lấy tầm mắt Lâm Kiều: "Đừng nói nữa."
Anh đến rất gần Lâm Kiều, hơi nóng phả bên cổ cậu, đến mức khiến làn da cậu bỏng rát.
"Trước đây tôi không dám làm vậy đâu, tôi không muốn khiến em cách xa tôi hơn, tôi muốn cho em thời gian để bình tĩnh lại, tôi cảm thấy em vẫn còn thích tôi, chúng ta có thể từ từ đến với nhau. Nhưng sau đó tôi phát hiện là mình không thể, nếu tôi còn không theo đuổi em, em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi."
"Tôi biết bây giờ tôi có lỗi với em, nhưng tôi không thể kiềm chế bản thân. Đôi khi tôi không thể khống chế được mình, vừa nhìn thấy em đầu óc đã trống rỗng, chỉ muốn đến gần em, muốn bộc bạch hết cùng em. Kiều Kiều, tôi thật sự rất thích em, tôi muốn theo đuổi em, em không thích thì có thể không chấp nhận, nhưng đừng chán ghét tôi được không?"
Lâm Kiều mở to mắt nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Lúc sáng anh còn đánh tôi thê thảm vậy."
Giang Tự ngây ngẩn cả người, sau đó hồi lâu mới nói: "Em rất mạnh, Kiều Kiều. Nếu tôi không nghiêm túc sẽ không thể đánh lại em được, như vậy sẽ rất xấu hổ... xin lỗi em."
Tính cách của anh vẫn luôn như vậy, quá thẳng thắn, những khía cạnh sắc bén ấy rõ ràng chưa được mài giũa, nhưng những lời tâm tình của anh thể khiến cậu thấy vui không tả xiết.
Lâm Kiều thở dài khẽ nói: "Không có chán ghét anh."
"Thật vậy ư?"
"Ừm."
"Vậy tôi có thể mời em đi ăn tối cùng tôi không?" Giang Tự cảm thấy ánh sáng le lói, hai mắt sáng rực lên, như muốn duỗi tay ôm cậu một cái nhưng lại không dám, cuối cùng nắm lấy bàn tay cậu, hơi nóng truyền đến, "Tôi không làm gì hết, chỉ mời em đi ăn, được chứ?"
Lâm Kiều buồn cười nói: "Sao anh lại thích mời người khác đi ăn thế?"
Giang Tự lập tức nói: "Vậy em muốn đi đâu, tôi đi với em."
"Kiều Kiều, dọn dẹp đồ đạc xong chưa vậy, chờ cậu cả buổi luôn rồi nè, sao cậu còn chưa đến— Đội trưởng Giang, sao anh ở đây vậy?"
Giang Tự lui về sau một bước, hiển nhiên là tâm trạng bị ảnh hưởng, lạnh lùng nói: "Buổi chiều tôi có việc nên nhờ Lâm Kiều trông chó giúp tôi."
"Vậy à." Thỏ Tháng Ba lớn tiếng nói, "Tụi tôi định ra ngoài ăn mì cua, đội trưởng Giang có muốn đi cùng không?"
Lâm Kiều đứng dựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn anh: "Đội trưởng Giang, anh đi không?"
Nội tâm Giang Tự đấu tranh một hồi, cuối cùng anh lắc đầu nói với Thỏ Tháng Ba: "Các cậu đi đi."
"Vậy được, Kiều Kiều đi thôi."
"Thỏ ơi anh xuống trước đi, chút nữa tôi đến liền." Lâm Kiều chờ Thỏ Tháng Ba đi rồi mới cười với Giang Tự, nói nhỏ: "Tôi có hẹn thật đó. Anh mau đi ăn đi."
"Tôi còn có lời muốn nói với em, tôi ở ký túc xá chờ em về."
"Không biết mấy giờ mới về được, anh mau đi đi."
"Ngày mai thi đấu xong em sẽ đi mất, tôi không thể tìm em được nữa." Giang Tự cứng đầu nói, "Tôi chờ em về."
Thỏ Tháng Ba nhắn tin bảo xe đến rồi, Lâm Kiều phải vội xuống đó, không muốn nói đi nói lại với anh nữa: "Tùy anh thôi. Tôi đi đây."
Giang Tự ừ một tiếng, sau đó kéo Khả Khả vào trong, thành ra Lâm Kiều lại bị nhốt ngoài cửa, cho nên cậu thấy được miếng xương vịt bị băng dán giấy dính lên cửa, không ngừng tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Bảo sao Khả Khả lại biết đường chạy đến.
Cậu cười khổ lắc đầu, chậm rãi chạy vào thang máy xuống lầu, bị Thỏ nắm tai mắng một trận, bảo sau này cậu để ý thời gian chút, đừng cho người khác leo cây nữa.
"Biết rồi biết rồi!" Lâm Kiều vội xoa lỗ tai đỏ tấy của mình, khom người chui vào trong xe taxi.
Tháng mười hai không phải mùa cua, nhưng cua trong quán vẫn rất ngon, gắp sợi mì dính đầy thịt cua đưa vào trong miệng thì thấy đầu lưỡi như muốn nở hoa, ngon đến mức không thể cưỡng lại.
Có thể thêm mì bao nhiêu tùy thích, mấu cậu trai làm tận bảy tô, Thỏ Tháng Ba ăn liền ba tô xong thì mới đã thèm, ôm cái bụng tròn vo mỹ mãn ra ngoài.
Ăn đến mức căng cả bụng nên bọn họ đi dạo quanh đó để tiêu thực, Lâm Kiều bị gió lạnh quét qua nên hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc.
Cậu túm lấy Thỏ Tháng Ba và Tiểu Bạch chạy sang chỗ phát ra mùi hương, sau đó dừng lại trước một quán nhỏ, ngẩng đầu lên thì thấy bảng hiệu treo ba chữ Khoai Lang Nướng.
"Cậu còn ăn được à?" Thỏ Tháng Ba cười to, "Đồ ăn ngon vậy không biết ăn nhiều chút, còn chạy đến đây ăn khoai lang nướng, chịu cậu luôn."
Lâm Kiều không trả lời anh ta, bảo bà lão trông tiệm lấy cho mình hai củ khoai nướng một lớn một nhỏ, nhét vào trong túi xong thì bỏ vào túi áo khoác sưởi tay, sau đó nói với Thỏ Tháng Ba: "Thỏ, tụi mình về đi."
Bạch Thuật lấy điện thoại ra: "Tôi có app, để tôi gọi xe."
Lâm Kiều ừ một tiếng, cái bóng của ba người đứng chờ xe bị ánh đèn kéo dài ra.
Ô tô lướt như bay chở họ về, Lâm Kiều đứng trên hành lang tạm biệt hai người họ, móc chìa khóa phòng ký túc xá của mình ra.
Trong phòng tối đen, lúc Lâm Kiều bật đèn lên thì thấy người và chó đang năm ngủ dưới đất, đầu nhỏ của Khả Khả cuộn tròn trong ngực của Giang Tự, Lâm Kiều đóng cửa rất vang dội mà không hề đánh thức họ.
Cái ipad vẫn còn sáng lên trong tay của Giang Tự không biết đã rơi xuống khi nào. Lâm Kiều rón rén đi qua đó, thấy Giang Tự đang rep tin nhắn của fans, chỉ mới viết được phân nửa, chủ yếu là bảo bạn fans nhỏ chăm chỉ học tập, đừng tiêu tiền đến xem KG thi đấu.
Một người chờ cậu về nhà, một con cún nhỏ thương mình, không chắc là sẽ mãi bình lặng, nhưng tương lai tươi sáng vẫn cứ ẩn hiện.
Những thứ không xác định ấy dần trở nên chắc chắn hơn, Lâm Kiều nhìn khuôn mặt đang ngủ đầy yên bình của Giang Tự và Khả Khả, bỗng nhiên cực kỳ chắc chắn, đây chính là cuộc sống mà cậu mong mỏi.
"Ẳng!"
Đột nhiên Khả Khả bò dậy, sau nó ngửi ngửi túi của Lâm Kiều. Lâm Kiều hơi buồn cười mà xoa đầu nó, lấy củ khoai nướng ra, lột vỏ rồi dùng thìa nhỏ múc, đưa đến trước mặt nó: "Ăn hay không?"
Khả Khả vừa thấy đồ ăn thì mắt sáng lên, hào hứng vẫy đuôi: "Ẳng!"
"Suỵt, nhỏ tiếng chút." Lâm Kiều tức giận nói, "Đừng đánh thức ba ba con đó."
Có lẽ do mùi khoai nướng quá nồng, không bao lâu sau đó Giang Tự cũng tỉnh lại, chống tay ngồi dậy, ngơ ngác hỏi: "Kiều Kiều?"
"Ừm, em về rồi đây." Lâm Kiều vừa đút cho Khả Khả ăn vừa nói, "Có phải anh không cho nó ăn không thế, đói đến mức như vậy luôn."
Giang Tự xùy một tiếng, ghét bỏ nói: "Lúc bảy giờ đã cho nó ăn rồi."
"Vậy ăn khuya thêm chút chắc được chứ?"
Giang Tự nhìn thoáng qua, chậc chậc bảo: "Em chơi cùng nó nhiều chút đễ tiêu hết thịt là được."
"Biết rồi, em sẽ."
Giang Tự không biết có phải mình ngủ đến mức ngu người luôn không, có hơi choáng váng, nhìn chằm chằm vào củ khoai lang nướng trong tay Lâm Kiều, nhưng mà tiếng nuốt nước miếng của anh hơi lớn, cho dù cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Lâm Kiều nghe được.
Cậu ngạc nhiên nói: "Khả Khả ăn rồi còn anh thì chưa ăn sao?"
Giang Tự ũ rũ nói: "Chưa ăn."
Lâm Kiều lấy củ khoai nướng bự trong túi ra, nhoẻn miệng cười với anh: "Em mua nhiều lắm, anh muốn ăn hay không?"
Giang Tự nhìn cậu cả buổi, yên lặng vươn tay cầm lấy khoai lang và thìa, chậm rãi múc từng miếng cho vào miệng. Lâm Kiều đút cho chó ăn hết sức chăm chú, đợi đến khi Khả Khả ăn hết củ khoai trên tay thì mới đến nhà vệ sinh rửa sạch, sau khi ra ngoài thì thấy vẻ mặt Giang Tự khá khẩm hơn, không còn tái nhợt như lúc nãy nữa, không biết có phải dạ dày không thoải mái không nữa.
Mùi hương của khoai lang nướng lấp đầy căn phòng, Lâm Kiều hít hít mũi, cảm thấy bụng mình chưa được mì lấp kín.
Cậu lén lút lại gần anh, ướm lời: "Cho em thử một miếng với."
Giang Tự khựng người lại, sau đó lấy thìa múc cho cậu một miếng lớn, anh còn chưa kịp nâng lên thì Lâm Kiều cúi người xuống ăn miếng khoai trên tay anh: "Ngọt ghê—"
Một cánh tay anh ôm lấy eo cậu, sau đó gương mặt của Giang Tự sát gần lại cậu, đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn đầy ngập ngừng và thận trọng, chỉ chạm thoáng qua rồi buông ra, vẫn còn đọng lại chút hương vị ngọt ngào của khoai lang nướng và xúc cảm mềm mại khi chạm vào nhau.
Anh khẽ nói với cậu: "Kiều Kiều."
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, mạnh mẽ hôn lên môi của anh.
Những nỗi đau trong quá khứ không cần thiết phải chữa lành bằng việc khiến người kia đầy thương tích giống mình, Lâm Kiều đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của Giang Tự, trái tim như được thắp lên ngọn lửa nóng rực, cậu tin rằng Giang Tự sẽ lấp đầy những vết nứt trong trái tim của mình từng chút một.
Cậu nguyện ý tin tưởng thêm một lần.
________________
Banh lông
Búp bê đồ chơi
Mì thịt cua