Giang Tự thật sự không ngờ Chanh Xanh có vẻ nhút nhát ấy khi ngồi bên người anh chờ mở game thì khí chất đã có hơi thay đổi.
Cậu trai trẻ này ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía màn hình nóng bỏng và chăm chú. Anh và huấn luyện viên đều yêu cầu cậu chọn Hỏa Vũ giống Hoa Ngữ Giả để tạo thành một tổ hợp sát thương lớn, đôi khi Giang Tự sẽ liếc mắt nhìn thao tác của cậu, không ngờ rằng Chanh Xanh này cũng không tệ như anh nghĩ, kỹ năng quăng ra rất chính xác, cũng nghe lời chỉ huy của Tiểu Ngư.
Giai đoạn solo kết thúc thì cậu cũng đi theo Tiểu Ngư và Trục Hạ đánh chết Tôn Thượng Hương bên đối phương, thành công đẩy ngã trụ đường dưới. Bọn họ tiến vào giai đoạn tập hợp với nhau đi ép trụ, Giang Tự ở đường dưới chạy sang đường giữa ăn lính của Hỏa Vũ, Chanh Xanh nhường lính ở đường của mình cho anh mà không nói một lời, Giang Tự mở bảng kinh tế của đội lên thấy Hỏa Vũ đang hạng thứ tư thì không khỏi chậc lưỡi.
Trận này bọn họ đánh tương đối thuận lợi, tiết tấu của cả ván đấu đều nằm trong tay Trục Hạ và Tiểu Ngư. Phút thứ bảy Noãn Đông nghe theo lời chỉ huy của Tiểu Ngư lên đường trên đẩy lính cao lên, còn bốn người dư lại sẽ chạy sang hang rồng đánh Bạo Quân, hiển nhiên ASG cũng hiểu được ý này, tập hợp với bọn họ sang tranh Bạo Quân. Hai bên dàn binh bố trận ở hang rồng, Giang Tự chọn một góc độ hợp lý rồi dùng chiêu một của Marco quét một phần ba thanh máu của Doanh Chính bên đối phương, mà Hỏa Vũ phía sau anh còn đi qua đi lại.
Giang Tự cảm thấy nếu Chanh Xanh ở vị trí kia mà dùng tốc biến lên đá Doanh Chính thì chính là cơ hội tuyệt vời để mở giao tranh, bọn họ hoàn toàn có cơ hội quét sạch đối phương kết thúc thi đấu thật nhanh, Tiểu Ngư cũng bảo Chanh Xanh lên đá đi nhưng Chanh Xanh vẫn không dịch chuyển gì. Hai bên ném kỹ năng quấy nhiễu giằng co lẫn nhau khoảng chừng mười mấy giây, người dọn đường của hai bên đều dọn xong và chạy về phía hang rồng, Quan Vũ của Hoang Mạc xông đến chiến trường trước, vòng ra phía sau bắt lẻ Marco Polo.
Trận chiến lập tức nổ ra, mười tuyển thủ đều phản ứng lại ngay trong nháy mắt. Trong lúc hỗn loạn Hỏa Vũ quăng cây quạt trúng Doanh Chính hai phát rồi quyết đoán nhào lên đá chết hắn ta, sau đó đi vòng qua bụi cỏ ở khu xanh quăng quạt vào Tôn Thượng Hương bên ASG chỉ còn vạch máu mỏng, phối hợp với Trục Hạ lấy mạng Tôn Thượng Hương.
Sau khi hai vị trí quan trọng bỏ mình thì ASG chỉ có thể bị đánh chạy tan tác, bị người bên KG đuổi theo đến gần trụ nhà. Kinh tế chênh lệch lớn dưới thao tác hoàn hảo của KG đã không còn cách lật ngược ván cờ, KG thuận lợi chiến thắng ván đấu này.
Khi giao diện kết toán vừa hiện lên thì năm người cũng buông di động, biểu cảm trên mặt anh Khải đã không còn tốt, vẫy tay gọi Hoa Ngữ Giả: "Hoa Ngữ Giả cậu đừng đánh nữa, lại đây phân tích sau trận đấu đi."
Hoa Ngữ Giả đáp lại và chạy về phía họ khiến bắp thịt ở chân cứ rung lắc. Một màn hình LCD lớn đặt ở nơi trống của phòng huấn luyện, anh Khải chiếu lại ghi hình thi đấu lên, sáu người ngồi trước màn hình như mấy đứa nhóc ngoan ngoãn chờ anh Khải chỉ ra vấn đề của mình.
"Nói trận đầu tiên trước nhé." Anh Khải chỉ vào màn hình rồi nói, "Mới vào trận Trục Hạ đã đi cướp bùa đỏ, ba người bên ASG lại tập trung lại đi cướp bùa đỏ của cậu, lúc này cậu có hơi do dự muốn trở về đánh ba người họ đúng không."
"Nhưng trận này Tro Tàn cầm Tôn Thượng Hương, chất tướng không giữ bùa đỏ giúp cậu được, hẳn là cậu nên bảo Tiểu Ngư và Hoa Ngữ Giả kéo dài thời gian của bọn họ sau đấy cướp luôn bùa lam. Sau đó lại để Tiểu Ngư và Tro Tàn kéo thêm chút nữa, cướp xong bùa xanh thì sang đánh Ngu Cơ, lúc ấy cậu không lên nổi cấp bốn nên ở trong trạng thái không ổn không thể giao tranh, đây là một phản ứng dây chuyền rất quan trọng."
"Trên sân thi đấu không được do dự hiểu không? Không được lãng phí thời gian, phải tính làm sao để kinh tế của mình và cả đội được lời nhất."
Trục Hạ nghe anh ta nói thì gật đầu, anh Khải nói với Trục Hạ xong thì nói với Hoa Ngữ Giả: "Chơi Hỏa Vũ cũng khá được, nhưng lúc ấy cậu bắt Ngu Cơ quá liều lĩnh, Ngưu Ma đang nấp trong bụi cỏ đấy, nếu không phải cậu ta sai lầm khi dùng tốc biến khiến cậu có thể một đổi một với Marco thì cục diện trận đầu tiên kia đối với chúng ta khó mà đánh nữa. Team năm khi thi đấu không giống với những trận đánh ghép với người qua đường, cậu phải nhớ rõ được thời gian CD chiêu và vị trí của đối phương, phải luyện thành thói quen không cần nhìn vẫn nhớ CD, đừng chờ Tiểu Ngư phải nhắc nhở các cậu."
Hoa Ngữ Giả thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình: "Rất xin lỗi, tại em thấy có thể gϊếŧ được nên liền nhào lên luôn, không suy nghĩ nhiều như vậy."
"Phán đoán của cậu rất chuẩn, động tác cũng rất quyết đoán nhưng chúng ta đánh chuyên nghiệp thì phải tàn nhẫn mà không được lỗ mãng. Đi một bước phải tính ba bước, chúng ta có lợi hơn đối phương mới có thể thắng. Về mặt này thì Chanh Xanh làm khá tốt."
Hoa Ngữ Giả nghe hiểu sương sương, gật đầu như gà mổ thóc. Anh Khải thấy nói cũng đủ rồi nên quay sang nói vài vấn đề chỉ huy của Tiểu Ngư, sau đó lại nói về trận thứ hai.
Chỗ anh ta có ý kiến rất rõ ràng, trực tiếp kéo đến phút thứ bảy, chỉ vào chỗ hang rồng hỏi Chanh Xanh: "Vì sao lúc này cậu không đá Doanh Chính?"
"Em còn chưa mua được mũ, không đủ sát thương ạ." Giọng của Chanh Xanh không lớn, nhưng nói rất rành mạch, "Ngưu Ma đang ở bên cạnh hắn ta, nếu em nhào ra đánh không đủ sát thương thì sẽ bị bọn họ gϊếŧ ngược lại."
Giang Tự nói một cách nhàn nhạt: "Nếu cậu tốc biến lên thì tôi có thể đánh với cậu, gϊếŧ chết được Doanh Chính thì giao tranh này chúng ta sẽ thắng, cậu có chết cũng chẳng sao cả."
"Nhưng mà—"
Giang Tự không kiên nhẫn nói: "Muốn nói gì thì nói lẹ đi."
"Chanh Xanh nói cũng không sai, Tro Tàn đứng ở chỗ đó mà cậu muốn nhảy ra thì hết đường trở lại luôn, cậu tính toán thời gian CD không ổn, trên lý thuyết thì nếu Ngưu Ma phản ứng nhanh thì các cậu sẽ cùng bị khống chế." Giọng điệu của anh Khải nghiêm túc lên, "Tôi biết cậu muốn tìm một vị trí tốt hơn, đoạn sau cậu bắt lẻ hai vị trí trung tâm bên đối phương rất được nhưng trong thi đấu không có cơ hội cho cậu tìm vị trí thích hợp để mở giao tranh đâu, nếu cậu không làm gì thì sẽ bị người khác lật ngược lại. Bởi vì chậm trễ chút thời gian này mà cậu xem đã để Quan Vũ chạy đến trực tiếp chia nhỏ đội hình của chúng ta, hất văng Macro ra xa, khiến cậu ấy mất lợi thế về vị trí."
"Chỗ này Tro Tàn đã kịp thao tác tránh được chiêu hai đẩy ra của Quan Vũ nếu không đợt giao tranh này chúng ta đã thua rồi. Cậu đánh cẩn thận quá đấy, có phải lo lắng đúng không?"
Chanh Xanh gật đầu: "Dạ có hơi ạ."
Lúc này đột nhiên Giang Tự chen mồm vào nói: "Lượng vàng của cậu vẫn luôn hạng bốn, sau phút thứ tám mới lên được hạng ba. Bởi vì tôi ăn lính đường cậu à?"
"D...dạ, không phải anh cần phải phát triển sao."
"Nếu trang bị mấu chốt cậu còn chưa mua được thì hẳn phải nên ăn lính cùng tôi chứ, hoặc lên đường trên cọ ít lính của Noãn Đông chứ không phải trực tiếp né sang một bên như vậy. Hai vị trí trung tâm quan trọng nhất, cậu cầm Hỏa Vũ mà để kinh tế hạng 4 thì là trung tâm kiểu quái gì? Nếu không phải cậu luôn nhường lính ở đường cho tôi thì lúc giao tranh đã có mũ để trực tiếp gϊếŧ Doanh Chính rồi."
Những lời này anh nói có hơi nghiêm khắc, tay Chanh Xanh nắm chặt ống tay áo, anh Khải liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ vào màn hình nói tiếp: "Huấn luyện thi đấu nhằm xem thao tác và phản xạ của cậu, Chanh Xanh, hiện tại cậu đang hơi bị dựa vào đồng đội quá mức, phải biết cậu hơn thua chỗ nào so với các người đi đường giữa ưu tú khác và biểu hiện cho chúng tôi thấy. Cậu chơi Trương Lương tiếp để tôi xem thử, tôi nghĩ cậu hợp với Trương Lương hơn đấy."
Chanh Xanh ngẩng đầu nhìn anh ta, trong con ngươi thoáng hiện những vệt đỏ. Anh Khải thở dài, tắt màn hình đi.
"Tự suy nghĩ lại vấn đề của bản thân hết đi, bốn giờ chiều nay chúng ta còn có hai trận huấn luyện với bên RS, Chanh Xanh với Hoa Ngữ Giả cùng đánh Trương Lương xem, đánh xong lại phân tích tiếp."
Bọn họ cùng nhau đánh huấn luyện một khoảng thời gian, trừ việc luyện tập chuyên nghiệp của từng cá nhân thì là đấu huấn luyện, phân tích sau trận đấu rồi lại huấn luyện và phấn tích sau trận đấu tiếp, luyện đến mức chảng phân biệt được ngày giờ, chỉ khi Sầm Trúc luôn đúng giờ gọi bọn họ đi ăn tối mới chợt hoảng hốt nhận ra đã hết một ngày nữa rồi.
Hoa Ngữ Giả vẫn luôn rèn luyện một số kỹ năng chuyên nghiệp cần thiết để trở thành một tuyển thủ, mà Chanh Xanh cũng đưa ra những phán đoán trong khi thi đấu huấn luyện, nhưng ra khỏi phòng thì lại chẳng nói gì cả mà vẫn luôn cuối đầu, mỗi lần Giang Tự thấy cậu đều cảm thấy vô cùng chán nản, nếu cùng một người như thế thành đội thì không chừng anh sẽ điên lên mất.
Rất nhanh đã kết thúc đợt huấn luyện chung, ngày họp chuyển nhượng mùa hè cũng đang đến rất gần. Anh Khải và hai vị huấn luyện viên khác tổng hợp một báo cáo biểu hiện của cả hai người rồi gửi cho bên quản lý, trình độ kỹ thuật của hai người đều ngang ngang nhau, anh Khải cảm thấy Hoa Ngữ Giả biết nắm bắt cơ hội hơn và thuộc loại người có khi đánh cực đỉnh lại có khi đánh rất tệ, mà Chanh Xanh thì tương đối vững vàng hơn, cậu không xuất sắc như thế nhưng cũng không gây ra sai lầm gì.
Một người thích hợp làm pháp sư tấn công, một người hợp với việc khống chế trận đấu.
Trình độ cả hai người đều tương đương với nhau lại mỗi người một vẻ, khó mà đưa ra quyết định được. Vì thế mọi người ngồi lại với nhau cùng thương lượng nên chọn ai. Vài người bên quản lý cảm thấy Chanh Xanh ổn hơn, cậu rất dễ nhìn nên giá trị thương mại sẽ cao hơn Hoa Ngữ Giả, đối với tương lai của câu lạc bộ sẽ có lợi hơn.
Mà Giang Tự thì lại kiên quyết muốn chọn Hoa Ngữ Giả, lý do của anh là Chanh Xanh đánh rất bình thường, cách chơi máy móc cố định, cùng với nhóm người đi đường giữa trại huấn luyện đào tạo ra chẳng khác gì nhau. Bốn người của KG đã như thế rồi nên muốn một người đi đường giữa có thể đánh được, nếu không khi thi đấu bên đối phương luôn nhắm vào cậu mà nghiên cứu thì KG sẽ mất đi vị trí trung tâm của trận và rất nhanh sẽ bị các đội thi đấu league khác hiểu thấu hết, đến lúc đó sẽ chẳng đánh được nữa.
Tổng giám đốc Vương Huân của chi nhánh Vương Giả KG là người được cử từ chi nhánh khác đến đây đảm nhận vị trí này, đã sớm quen với Giang Tự, cũng coi là trưởng bối của anh. Ông cúi đầu lật báo cáo của hai người sau đó đóng tài liệu lại, không mặn không nhạt nói với Giang Tự: "Tiểu Tự, chú thấy Lâm Kiều vẫn có thể chơi pháp sư tấn công được, thi đấu không phải là chuyện để đùa, đừng có mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân vào."
"Con nói chuyện rất nghiêm túc với mọi người đấy." Vẻ mặt của Giang Tự khó chịu khi bị nói như thế, "Trong đội thật sự cần một người có thể gánh bớt áp lực cho con."
Vương Huân cũng không tức giận, ngược lại nhìn anh cười nói: "Dù thế nào con cũng phải chơi game với anh em của mình đúng không?"
Giang Tự đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm ông không chớp mắt: "Con muốn chiến đội chúng ta có thể giành được giải quán quân, nếu cầm cúp quán quân thì chúng ta sẽ có rất nhiều tiền, không cần phải suy xét đến vẻ bề ngoài của Chanh Xanh nữa."
"Được." Vương Huân cười một tiếng, đẩy hai tập tài liệu trên bàn đến trước mặt Giang Tự, "Vậy thì chọn Hoa Ngữ Giả, còn Chanh Xanh kia con tự đi mà nói với người ta."
Giang Tự đè tập tài liệu kia lại: "Con bảo cậu ta quay về trại huấn luyện trẻ."
"Đừng làm xằng, năm nay trong đại hội tuyển chọn hình như OSG không mua được người đi đường giữa, chú nhắn tin Wechat hỏi bọn họ thử, được giá thì bán đi," Vương Huân vừa nói xong thì mở Wechat lên nhắn tin, "Nếu bên OSG không cần cậu ta thì để cậu ta trở về trại huấn luyện trẻ chờ thêm nữa mùa giải, chờ đại hội tuyển chọn trong giải mùa đông thì bán đi."
Hiện tại Chanh Xanh đã gần 18 tuổi, nếu như kéo dài thêm nửa năm của cậu thì cậu phải ở trại huấn luyện trẻ tận một năm, có lẽ sẽ chẳng có đội nào muốn mua nữa.
Vương Huân nói xong thì khẽ thở dài: "Nếu con làm như vậy với tân binh huấn luyện của nhà mình, nếu tin này truyền ra ngoài thì tương lai của trại huấn luyện chúng ta sẽ không ổn chút nào."
Giang Tự hơi sửng sốt, bởi vì anh không nghĩ đến còn có chuyện như vậy. Bên kia Vương Huân đã nhắn tin wechat xong, đứng lên nói với mọi người: "Hàn tổng bên OSG bảo ngày mai Chanh Xanh qua bên đó huấn luyện. Chuyện này đến đây thôi, đều đi làm chuyện của mình đi. Sầm Trúc chuẩn bị làm thủ tục ký hợp đồng với Hoa Ngữ Giả, ký xong thì ra thông báo."
Lúc ông đi ngang qua người Giang Tự thì đưa tay vỗ bả vai Giang Tự, giọng điệu thấm thía: "Biết con sốt ruột rồi, bây giờ cũng đã có kết quả, lúc con nói chuyện với Chanh Xanh người ta thái độ tốt chút nhé, tốt xấu gì cũng phải giữ gìn hình tượng của chiến đội chúng ta. Lần này chú Vương nghe theo con, khi thi đấu biểu hiện tốt chút, đừng khiến chú không dám ngẩng đầu trước mặt chú của con."