Chương 96: Đổi chỗ đi dạo
“Chú hai”, Lâm Hàn học theo Dương Lệ chào một tiếng.
“Ừ, tốt, lễ phép!”
Trần Đại Cường mặt mày hớn hở, rút một điếu ChungHwa ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
“Tới đây, hút một điếu, nhóc con làm ở chỗ nào thế?”
“Đại Cường, chú đừng có phát thuốc cho cậu ta”.
Trần Diễm Diễm mở miệng: “Lâm Hàn kia là một thằng vô dụng thất nghiệp không có việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, còn muốn Tiểu Lệ nuôi, sao xứng hút ChungHwa?”
“Không có việc làm?”, Trần Đại Cường sửng sốt: “Diễm Diễm, chị không lừa em đó chứ? Xã hội ngày nay mà còn người trẻ tuổi không có việc làm ư?”
“Tôi lừa chú làm gì!”
Trần Diễm Diễm nói: “Cậu ta làm gì có việc, đừng đưa thuốc lá cho cậu ta! Tôi dẫn lại đây chỉ là để ăn ké thôi, sắp tới, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu ta! Tiểu Lệ của chúng ta gả cho tên vô dụng kia quả thật như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy!”
“Sắp ly hôn thì chẳng liên quan gì tới chúng tôi rồi!”
Nụ cười trên môi Trần Đại Cường chợt tắt, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, cất điếu ChungHwa đi, nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói:
“Ăn ké thì ăn ké, dù sao cũng là vợ chồng với Tiểu Lệ một đoạn thời gian, có điều, ăn xong cút lẹ đi”.
Sau đó, Trần Đại Cường dẫn ba người vào khách sạn.
Trên bàn cơm, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cùng một số họ hàng đã đến từ sớm.
“Ha ha, có xe mà còn muốn mẹ đi đón, đúng là nhõng nhẽo ghê, không thể tự lái xe tới hả?”, Dương Duyệt thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đến thì chế nhạo.
“Chị, em hoàn toàn không biết chuyện này, mẹ tự tới đó chứ”.
Dương lệ bình tĩnh nói rồi ngồi xuống cùng với Lâm Hàn.
Một lát sau, bàn ăn đã được ngồi đầy, đều là họ hàng với nhau.
“Đây là Triệu Tứ Hải chồng của Tiểu Duyệt à, tôi nghe nói mua được chiếc BMW rồi còn sống trong biệt thự, có tiền đồ đó!”
Mấy người họ hàng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt khen ngợi, giơ ngón tay cái lên với anh ta.
“Nhóc, cậu là Lâm Hàn chồng Tiểu Lệ hả?”, có một người họ hàng nhìn về phía Lâm Hàn, ông ta là chú ba trong nhà.
Lâm Hàn gật đầu.
“Cậu khá nổi tiếng đó, mọi nhà trong thôn chúng tôi đều nói Tiểu Lệ gả cho một thằng vô dụng, hóa ra cậu chính là người đấy!”, chú ba cười ha ha:
“Thanh niên mà không đi tìm việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, haiz! Tiểu Lệ gả cho cậu đúng là một bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu!”
“Ồ, Lâm Hàn, cậu thành người nổi tiếng luôn rồi, người trong thôn ai cũng biết tên cậu nhỉ!”, Dương Duyệt chế giễu nói:
“Chắc sắp tới, cậu cũng có thể biến thành anh trai chạy Rolls-Royce, nổi tiếng trên mạng quá!”
“Tiểu Duyệt, đừng nói lung tung, tên vô tích sự kia sao có thể so với anh trai chạy Rolls-Royce được!”
Trần Diễm Diễm trừng mắt liếc Dương Duyệt, bình thường bà ta cũng hay lướt tiktok nên biết anh trai chạy Rolls-Royce và còn là fan nữa.
“Haiz, sớm biết thế đã để Tiểu Lệ gả cho Trần An. Hai đứa đã quen nhau từ bé, mà Trần An còn từng theo đuổi Tiểu Lệ nữa!”, một người họ hàng thở dài nói:
“Giờ thì Trần An khá giả rồi, làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, mua nhà mua xe, còn cưới một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc. Tiểu Lệ, lúc trước cháu từ chối Trần An, giờ có hối hận cũng không kịp!”
Sắc mặt Trần Diễm Diễm hơi cứng đờ, bà ta biết ngay mà, dẫn thằng vô dụng Lâm Hàn tới chắc chắn sẽ khiến mình mất mặt! Giờ hay rồi, cả Tiểu Lệ cũng mất mặt theo!
“Còn lâu cháu mới hối hận!”
Dương Lệ bình tĩnh nói, cô cảm thấy cực kỳ phản cảm với đám họ hàng này.
“Đúng rồi, tôi nghe nói Trần Tùng đã thi đậu công chức, nhưng đang làm việc ngon lành thì bị tên Lâm Hàn kia phá đám!”, lại có một người họ hàng nói.
“Có chuyện này hả? Nói nghe chút coi!”
“Là Trần Tùng thi đậu công chức, có ý tốt mời mọi người ăn cơm. Thằng vô tích sự Lâm Hàn kia mặt dày mày dạn đến ăn ké thì thôi, lại còn hỗn láo với sếp của Trần Tùng. Ai ai cũng đi ra tiếp đón, chỉ mỗi mình cậu ta là ngồi im, chọc sếp bực”.
“Cuối cùng, ông sếp đánh rớt Trần Tùng luôn!”
“Tên Lâm Hàn này quả là chẳng được cái tích sự gì!”
“Đúng thế!”
Đám họ hàng anh một câu tôi một câu chỉ trò Lâm Hàn.
…
“Chú rể, cô dâu đến rồi!”
Có người hô to.
Mọi người thấy bên ngoài khách sạn có một nam một nữ đang đi vào.
Nam mặc vest, cài hoa hồng trước ngực, mặt mày rạng rỡ, nhìn có vẻ rất vui sướng.
Nữ thì mặc váy cưới, khuôn mặt trái xoan, thuộc loại tầm trung.
“Đúng là trai tài gái sắc!”
“Đúng vậy, Trần An hình như lại cao lên rồi!”
“Cô dâu cũng rất đẹp!”
Trong tiếng cảm thán của mọi người, buổi lễ cũng bắt đầu diễn ra.
Chỉ một lát đã bắt đầu đi từng bàn mời rượu, rồi mời đến bàn của Lâm Hàn.
“Các chú, các thím, cháu mời mọi người một ly!”
Trần An bưng ly rượu lên, mặt mày rạng rỡ, nhưng khi thấy Dương Lệ thì hơi sửng sốt:
“Tiểu Lệ, cậu cũng tới à!”
“Ừ”, Dương Lệ gật đầu, nhưng không nhìn Trần An tý nào.
“Cô chính là Dương lệ?”, cô dâu nhìn Dương Lệ nói: “Cảm ơn cô đã tặng một người chồng tốt như Trần An cho tôi”.
Cô ta khoác lấy cánh tay Trần An: “Tôi nghe Trần An nói, trước đây anh ấy từng theo đuổi cô nhưng bị từ chối. Bây giờ, Trần An làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, sắp được lên làm giám đốc, còn mua nhà mua xe. Có phải cô đang rất hối hận hồi đó đã từ chối anh ấy không?”
“Tiểu Lệ, chuyện hồi đó đã qua rồi, nay tôi đã kết hôn, cậu có hối hận cũng vô dụng”, Trần An nhàn nhạt nói:
“Tôi vô cùng yêu vợ mình, chúng tôi đang rất hạnh phúc, cho nên tôi hy vọng, sau này cậu đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi!”
“Haiz! Tiểu Lệ, lúc trước con đồng ý Trần An là được rồi, cậu ta tốt hơn thằng vô tích sự Lâm Hàn kia nhiều!”, Trần Diễm Diễm lộ vẻ nuối tiếc nói.
“Con đã nói rồi, con không hối hận vì đã gả cho Lâm Hàn”, giọng Dương Lệ chợt lạnh đi.
“Trần An, thực ra Lâm Hàn cũng rất khá, đã mua nhà rồi đó!”, Triệu Tứ Hải ngồi cạnh nói.
“Mua nhà?”, Trần An bất ngờ nhìn Lâm Hàn, vì là họ hàng nên anh ta cũng nghe nói về cái danh vô tích sự kia của Lâm Hàn.
“Tên vô dụng kia mua nhà kiểu gì?”, Trần An lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi.
“Ha ha, Trần An, Tứ Hải nói giỡn với cậu đó, cậu còn tưởng thật à”, Dương Duyệt khinh thường nói:
“Cái Lâm Hàn mua chỉ là phòng cũ đã qua sử dụng thôi, không biết chừng còn xập xệ nguy hiểm, trả trước mấy chục ngàn tệ là có rồi”.
“Thì ra là thế”.
Trần An giật mình nói: “Thế nhưng nói gì thì nói cũng là nhà mà. Lâm Hàn, chờ nhà cậu làm tân gia thì báo tôi một tiếng, tôi góp ít tiền, tiện thể đến nhà cậu uống ly rượu mừng luôn”.
“Được”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Khoảng một tiếng sau thì buổi tiệc kết thúc.
Mọi người ai về nhà nấy.
“Hừ, tôi nói không thể dẫn Lâm Hàn đi mà, thấy lúc trên bàn ăn chưa, mất hết cả mặt mũi!”
Trần Diễm Diễm vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: “Mua cái phòng cũ rách nát mà xem cậu ta kiêu ngạo kìa. Trần An nói bỏ ít tiền đến uống rượu chỉ là lời khách sáo mà tên vô dụng kia lại tưởng thật, còn ừ!”
“Lâm Hàn, cậu không cho rằng là sẽ có người bỏ chút tiền ra đến cái căn nhà rách nát của mình để uống rượu đó chứ! Đúng là làm tôi mất hết mặt mũi mà!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!