Chương 914
Vẫn nên sớm tách khỏi nhà họ Hạ thì hơn, Hạ Sương nhất thời lại có suy nghĩ một mình tự ra đời bươn chải gây dựng sự nghiệp.
Hạ Sương thầm nghĩ, hiện tại có vẻ không nên tiếp tục ở lại nhà họ Hạ nữa rồi.
Cùng lúc đó, phía Lâm Hàn cũng không nghĩ được nhiều đến thế, lại không ngờ người của nhà họ Hạ lại nhỏ nhen đến thế, bởi vì có tí chuyện mà cứ luôn muốn gây sự với Lâm Hàn anh, tự đâm đầu vào đường chết.
Cả buổi sáng, Lâm Hàn và Dương Lệ ở lỳ trong phòng chưa ra.
Thẳng đến giữa trưa, lúc hai người cảm thấy đói thì mới chịu ra khỏi phòng, chân Dương Lệ cũng đã hơi nhũn ra.
Dì Hà biết được Lâm Hàn về thì đã chuẩn bị không ít mấy món ngon từ sớm, mặc dù không phải cao sơn mỹ vị gì, chỉ là những món cơm gia đình ngày thường nhưng lại cực kỳ hợp với khẩu vị của anh.
“Ra ngoài ăn một vòng rồi về, cảm giác vẫn thích mấy món của dì Hà nấu hơn, ăn không ngán tí nào”, Lâm Hàn cười nói.
“Cậu Lâm khen quá lời rồi”, dì Hà đứng cạnh ngại ngùng đáp.
Lúc này, Dương Lệ do dự một lúc, lại nói: “Lâm Hàn, công việc của anh đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
“Ừ, xong hết rồi”, Lâm Hàn gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt rồi”, Dương Lệ nhìn gương mặt thoải mái của Lâm Hàn, tức thì thấy yên lòng hơn, trạng thái của Lâm Hàn vào khoảng thời gian trước thực sự là lần đầu tiên cô thấy, nên đã rất lo lắng cho anh.
Cũng may bây giờ rốt cuộc đã giải quyết suôn sẻ, Dương Lệ cũng nhẹ lòng hơn nhiều.
Dù cho khoảng thời gian này không biết Lâm Hàn đã ra ngoài bận rộn gì, nhưng nếu anh không chủ động nói, Dương Lệ cũng không muốn hỏi nhiều, có thế nào thì cô vẫn tin tưởng Lâm Hàn.
Ngay sau đó, Dương Lệ lưỡng lự rồi nói tiếp: “Lâm Hàn, chuyến đi này của anh cũng khá lâu rồi, được thì tối nay em mời đám chị em qua ăn chung một bữa nhé? Mặc dù quan hệ không mấy tốt đẹp nhưng dù sao cũng là người một nhà, anh thấy sao?”
Tuy rằng, Lâm Hàn chẳng ưa gì đám người Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải. Nhưng nói gì thì bọn họ cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên anh sẽ không có ý kiến, gật đầu rồi đáp: “Được chứ, vậy em cứ gọi cho bọn họ, bảo tối qua nhà ăn bữa cơm”.
“Vâng”, Dương Lệ khẽ gật đầu, vui vẻ hẳn lên.
Lâm Hàn lại quay sang nói với dì Hà: “Dì Hà, tối nay dì chuẩn bị nhiều món một chút, đắt chút cũng được, thẻ ngân hàng tôi đưa dì mua đồ ăn vẫn còn tiền chứ?”
“Vẫn còn, cậu Lâm yên tâm!”, dì Hà nói.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không quan tâm đến nữa, giao cho dì Hà thì yên tâm rồi.
Sau khi cơm nước xong, Dương Lệ liền gọi điện cho từng người hẹn thời gian.
Mới vừa cúp máy, Lâm Hàn đã bước đến sau lưng bế bỗng cô lên rồi đi một mạch vào phòng ngủ.
“Anh còn muốn nữa à?”, Dương Lệ xấu hổ đấm nhẹ lên ngực Lâm Hàn, lúc nãy đã làm cả buổi sáng rồi còn gì.
Thoáng chốc, nửa buổi chiều trôi qua đã đến tối.
Mặt trời vừa lặn nhường chỗ cho màn đêm, Dương Cảnh Đào, vợ chồng Dương Duyệt và Dương Khiết đã đến trước cổng biệt thự núi Vân Mộng nhà Lâm Hàn.
“Đây là xe gì? Trông oách quá đi mất!” Dương Cảnh Đào nhìn chiếc xe Hummer trước mặt, lấy làm lạ hỏi.
Triệu Tứ Hải đứng cạnh lại biết, kinh ngạc nói: “Đây là xe Hummer đấy, ít nhất cũng trị giá 2 triệu tệ”.
“Đắt như thế á? Từ khi nào mà Dương Lệ có tiền rước nó về?”, Dương Duyệt cũng bất ngờ hỏi.
Lúc này Dương Khiết lại nói: “Hôm qua em còn qua tìm chị hai chơi mà, đâu có thấy chiếc xe này đâu, có phải do anh rể hai ra ngoài làm ăn có tiền mua không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!