Chương 805
“Cũng đúng…”
Những người ngồi dưới sân khấu đều thì thầm thảo luận và đã có hơi khó chịu với Lâm Hàn trên sân khấu.
Nhưng, riêng Tiêu Nhã thì lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy cũng có thành tích khá cao với bản nhạc này, vì thế cô ấy có thể nghe ra được gì đó. Chỉ mới nghe đoạn dạo đầu của Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã biết được trình độ của anh không hề thua kém mình.
Lúc này, Tiêu Nhã chợt cảm thấy có hứng thú hơn, đây là một trong những bản nhạc sở trường của cô ấy. Nếu có thể đàn hay hơn cô ấy thì ắt hẳn phải là một nhạc công cực giỏi, mà người đang ngồi trên sân khấu kia thì lại chẳng có tiếng tăm gì.
Nhưng hiện tại Lâm Hàn không quan tâm nhiều đến vậy, anh đang say sưa hòa mình vào bản nhạc.
Bản “Moonlight” này tuy rất cơ bản, nhưng Lâm Hàn lại cực kỳ thích nó, bởi vì càng khảy đàn thì sẽ càng hiểu, mới cảm nhận được tài năng tuyệt vời của nhà nghệ thuật Sor.
Về màn biểu diễn của Lâm Hàn, giai điệu lúc trầm lúc bỗng, nội dung tinh tế và sâu sắc của tiết mục này đều được phát huy hết.
Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, không ít vị khách ngồi dưới sân khấu đã nhận ra bản mà Lâm Hàn muốn đàn, trên mặt rất nhiều người thoáng hiện lên vẻ chế nhạo.
“Còn tưởng rằng tự tin lên sân khấu thì phải có bản lĩnh, đàn một bản gì ghê gớm lắm, ai dè lại chọn đàn bản Moonlight!”
“Sao nói thế được? Mặc dù chỉ là một bản ghi-ta rất cơ bản, nhưng bản nhạc này vô cùng sâu sắc đấy, nếu có thể trình diễn tốt, thì nó vẫn làm say đắm lòng người!”
“Anh cũng nói là nếu có thể mà, tôi với anh cũng quá rõ phải khó khăn cỡ nào mới đàn ra được cái hồn của bản nhạc này!”
“Cũng đúng…”
Những người ngồi dưới sân khấu đều thì thầm thảo luận và đã có hơi khó chịu với Lâm Hàn trên sân khấu.
Nhưng, riêng Tiêu Nhã thì lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kỳ lạ.
Cô ấy cũng có thành tích khá cao với bản nhạc này, vì thế cô ấy có thể nghe ra được gì đó. Chỉ mới nghe đoạn dạo đầu của Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã biết được trình độ của anh không hề thua kém mình.
Lúc này, Tiêu Nhã chợt cảm thấy có hứng thú hơn, đây là một trong những bản nhạc sở trường của cô ấy. Nếu có thể đàn hay hơn cô ấy thì ắt hẳn phải là một nhạc công cực giỏi, mà người đang ngồi trên sân khấu kia thì lại chẳng có tiếng tăm gì.
Nhưng hiện tại Lâm Hàn không quan tâm nhiều đến vậy, anh đang say sưa hòa mình vào bản nhạc.
Bản “Moonlight” này tuy rất cơ bản, nhưng Lâm Hàn lại cực kỳ thích nó, bởi vì càng khảy đàn thì sẽ càng hiểu, mới cảm nhận được tài năng tuyệt vời của nhà nghệ thuật Sor.
Về màn biểu diễn của Lâm Hàn, giai điệu lúc trầm lúc bỗng, nội dung tinh tế và sâu sắc của tiết mục này đều được phát huy hết.
Khán giả vô tình bị nghiện, như thể dần cảm nhận được tài năng tuyệt vời của người nghệ sĩ vĩ đại Sor và những cảm xúc dạt dào khi ông ấy sáng tác thông qua Lâm Hàn…
Trong phòng hòa nhạc.
Giai điệu lúc trầm lúc bỗng đã thể hiện ra được sự tinh tế và sâu lắng của “Moonlight”.
Toàn bộ khán giả dường như không kiềm nổi mà đắm chìm trong đó.
Cuối cùng, khi Lâm Hàn đàn hết bản nhạc này thì lẳng lặng bỏ ghi-ta xuống.
Lúc này, các khán giả mới hoàn hồn lại, từng người một đều đang nhìn Lâm Hàn trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.
“Người này là ai? Trẻ thế mà có thể chơi ghi-ta hay vậy!”