Chương 792
Điều đó tương đương với mất hết quyền lực, để Lâm Hàn trở thành một con rối mà thôi. Trông thì có vẻ vẫn là ông chủ nhà họ Lâm, nhưng thực tế lại chẳng có quyền hành gì, không thể sử dụng bất cứ nguồn tài lực nào của gia tộc.
Dương Tiêu lại bổ sung:
“Vả lại, phải giao 70% nghiệp vụ của tập đoàn nhà họ Lâm cho người mà tôi chỉ định xử lý, và tôi sẽ chọn ra người có năng lực ấy, 30% còn lại thì vẫn do ông quản lý, thế nào?”
Dương Tiêu im lặng nhìn Lâm Thiên Tiếu, đợi ông ấy trả lời. Ông ta nhượng bộ như vậy là vì sợ ép Lâm Thiên Tiếu nổi nóng. Dù sao, ông ấy chính là một nhân vật truyền kỳ, chỉ bằng sức đôi tay mình mà gây dựng nên nhà họ Lâm khổng lồ như hôm nay. Bảo Lâm Thiên Tiếu nhường sự cố gắng hơn nửa đời mình cho người khác, chắc chắn là điều bất khả thi. Lùi một bước như thế mới cướp được nguồn tài lực của nhà họ Lâm, đợi lấy được 70% kia, về sau lại dần dần cướp nốt 30% còn lại là được.
Lâm Thiên Tiếu chỉ nhìn Dương Tiêu cười mà không nói, cầm hình Lâm Hàn trên bàn lên nhìn.
Dương Tiêu có chút khó hiểu, đáy lòng cũng hơi hoảng, căng thẳng nhìn Lâm Thiên Tiếu, chờ ông ấy trả lời.
Lâm Thiên Tiếu nhìn ảnh của Lâm Hàn, có chút nhớ nhung, nghĩ lại thì hình như đã rất lâu rồi mình chưa gặp thằng nhỏ. Nhưng, tuy đã lâu không gặp, Lâm Thiên Tiếu vẫn hiểu anh là người như thế nào, cũng tin rằng hổ phụ sinh hổ tử, Lâm Hàn đương nhiên sẽ không làm mình thất vọng.
Ông ấy nghĩ vậy bèn bỏ ảnh xuống, vẻ nhung nhớ trên mặt lập tức biến mất, lại trở nên nghiêm nghị nhìn Dương Tiêu, nói: “Tôi tin Lâm Hàn, nếu thằng nhỏ đã nói ra thì nhất định có thể làm được. Nếu không làm được, nó cũng không cần thiết phải làm chủ nhà họ Lâm nữa, nhường lại vị trí người thừa kế là đúng thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ tự tay hủy bỏ thân phận ấy của nó! Trận cá cược này vẫn cứ tiếp tục đi, ông không cần nhượng bộ!”
Lâm Thiên Tiếu nói xong bèn đứng dậy bỏ đi.
Dương Tiêu sửng sốt nhìn Lâm Thiên Tiếu rời khỏi phòng họp, đờ người ra một lúc mới hoàn hồn, rồi phá lên cười.
“Không ngờ một người lợi hại như Lâm Thiên Tiếu lại mắc phải loại sai lầm ấy, vậy mà lại tin tưởng con mình. Giờ Lâm Hàn đã đến bước đường nào rồi chứ? Không cần nhà họ Lâm đứng ra cứu người từ tay họ Khương đã tốt lắm rồi, còn mơ mộng Lâm Hàn lấy lại được 20 tỷ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Tâm trạng Dương Tiêu lập tức hết sức vui vẻ rời khỏi phòng.
Hôm nay, ban đầu ông ta hẹn Lâm Thiên Tiếu là muốn thông qua việc nhượng bộ, để tránh làm cho ông ấy tức giận, thực tế nó là kế sách lấy lùi làm tiến. Ai ngờ Lâm Thiên Tiếu lại ngông cuồng như thế, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn cá cược.
“Cũng tốt, vậy thì tiện cho mình rồi, tóm trọn cả nhà họ Lâm luôn, đỡ phải tốn công tốn sức”, Dương Tiêu lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tại vùng xám Bắc Đông.
Trương Thiên Sơn làm đại bàng núi, lúc này đang tập hợp các đàn em quan trọng dưới trướng.
“Đại ca, lần này gọi toàn bộ chúng em tới là có chuyện gì thế?”
“Đúng vậy, bên em còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, gần đây làm ăn cũng khấm khá lắm”.
“…”
Trương Thiên Sơn phất phất tay, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
“Đừng lo cái nhỏ mà bỏ cái lớn, Bắc Đông này, chúng ta đã nuốt gần hết rồi, chỉ còn lại một chút nước trong mà thôi. Giờ chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị mở rộng phát triển về phía Nam!”, Trương Thiên Sơn chậm rãi nói.
Tức thì, cả đám đàn em bên dưới đều vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn nhau, xì xào bàn tán.
Bọn họ đã sớm có ý định mở rộng về phía Nam rồi, nhưng đấy không phải Bắc Đông, tình hình nơi đó phức tạp hơn ở đây rất nhiều, tùy tiện bước vào có khả năng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.